Úc Văn Yến bỏ lỡ cuộc họp nhóm không phải là hiểu lầm, mà là có lý do chính đáng, Tuyên Dụ cũng chỉ nghe kể lại sau này. Nhưng anh không phải đuổi theo cô, chỉ là mọi người hiểu lầm, đồn rằng anh vì tình mà bỏ bê công việc, cũng không cho họ cơ hội giải thích.
Sự thật là vào tuần đầu tiên của năm hai Đại học, khi cô tham gia cuộc bầu cử giữ vị trí trong hội sinh viên khoa, căng thẳng đến mức không chợp mắt được, còn liên tục lẩm bẩm chuyện này bên tai Úc Văn Yến cả đêm khiến anh cũng bị buộc phải thức đêm theo, để lại một quầng thâm mờ nhạt dưới mắt.
Ngày hôm sau, anh đi theo cô đến hội trường bầu cử, luôn ở bên cạnh cô nói chuyện để cô rời đi sự chú ý. Trên đường đi, anh nhận mấy cuộc điện thoại, ra ngoài nhận điện thoại mấy phút nhưng khi trở lại lại làm như không có gì xảy ra.
Sau đó mới biết, anh đã nhờ đàn anh giúp đỡ che mắt trong cuộc họp nhóm, bởi vì tuần này lão Dương sẽ không yêu cầu họ phát biểu, chỉ cần nói ngắn gọn về tiến độ công việc, đàn anh đại diện trình bày là được. Kết quả lão Dương bất chợt điểm danh, gọi anh đứng lên báo cáo nghiên cứu mới nhất, mới phát hiện không có người ở đây.
Tuyên Dụ cảm thấy đầu óc của Úc Văn Yến đúng là có vấn đề, một nhóm chưa tới 10 người, nhìn một cái là biết là ai vắng, vậy mà anh còn dám quang minh chính đại vắng mặt.
Niềm vui trúng cử chưa kịp kéo dài nửa ngày, tin đồn Úc Văn Yến vì tình bỏ họp đã gây xôn xao khắp nơi. Điều đáng nói là tin đồn này không hề bịa đặt, và các bên chỉ có thể chấp thuận.
Càng lan rộng thái quá, sau này bị đồn thành Tuyên Dụ nổi giận lôi đình, anh vì muốn dỗ cô vui mà bỏ luôn việc học.
Tin đồn bao giờ cũng thú vị hơn sự thật, lâu dần thì câu chuyện được thêu dệt qua nhiều tầng lớp và mọi người cố ý lựa chọn chỉ nhớ phiên bản thú vị nhất.
Tuyên Dụ muốn giải thích, cũng không biết kể từ đâu, bởi việc căng thẳng đến mức không thể bình tĩnh khi đi tranh cử, khiến bạn trai bỏ họp để đi theo, phiên bản này của câu chuyện nghe cũng rất khác thường rồi.
Úc Văn Yến cũng có tâm lý tương tự, đối mặt với những lời trêu chọc của lão giáo sư Dương, anh chỉ cười mà không nói gì.
“Thầy vẫn nhớ đàn anh của em từng khen cô ấy.” Giáo sư Dương chắp tay sau lưng, chậm rãi đi tới bên cạnh Tuyên Dụ.
Tuyên Dụ hoàn toàn không cười nổi.
Úc Văn Yến cũng nhớ lại chuyện lúc Úc Văn Yến đi theo kêu gọi vốn đầu tư cùng đàn anh, Đường Phục Tông gọi điện thoại nói anh say, Tuyên Dụ hốt hoảng đến đón anh, còn tưởng anh bị mấy tay tư bản đáng ghét ép rượu. Cô liền nâng ly lên, nói rằng mọi sự kính trọng đều gửi vào rượu, rồi thay anh uống cạn một chai Khẩu Pháo Nhỏ*.
(*Tạm dịch “小钢炮” Khẩu Pháo Nhỏ cũng được là gọi của một loại rượu trắng truyền thống của Trung Quốc, nổi bật với chai nhỏ gọn và nồng độ cồn cao, do đó được ví như một “Khẩu pháo nhỏ”. Loại rượu này thường được sản xuất từ cao lương và đại mạch thông qua quá trình lên men và chưng cất truyền thống. Nhiều thương hiệu nổi tiếng như Moutai, Wuliangye và Yanghe Daqu đều có dòng sản phẩm “小钢炮” với dung tích nhỏ, phù hợp cho giới trẻ và những người muốn thưởng thức rượu trắng một cách tiện lợi.)
“Vậy sao……” Tuyên Dụ cười gượng.
Giáo sư Dương cười haha, hơi ngả người về phía sau khiến tua rua trên mũ lắc lư: “Nói em lễ phép, biết phép tắc.”
“Thì ra là vậy.” Tuyên Dụ không biết giáo sư Dương đang trêu ghẹo hay thật lòng khen ngợi.
Nhưng đúng là cô rất mạnh mẽ, sau khi trở về không biết đàn anh kể lại chuyện này như thế nào, mà từ đó về sau các đàn em của Úc Văn Yến đều kính cẩn gọi cô một tiếng chị dâu, vô cùng ngưỡng mộ.
Thấy cô gái nhỏ da mặt mỏng, giáo sư Dương không tiếp tục đùa giỡn nữa mà quay lại hỏi Úc Văn Yến: “Tối nay cùng đến nhà Dương Trí ăn tối không? Hay các em có sắp xếp gì khác rồi?”
Úc Văn Yến giới thiệu: “Tuyên Dụ là học sinh của giáo sư Dương Trí, tối nay chúng em sẽ ăn tối ở đó.”
“Học sinh của Dương Trí à, Tiểu Trí coi như có chút năng lực khi có thể chiêu mộ được Tiểu Tuyên đấy chứ.” Giáo sư Dương nói. “Đúng lúc, cùng đi thôi.”
Úc Văn Yến cũng không có sắp xếp khác, nên chấp nhận lời mời.
Giáo sư Dương cùng họ lên đường.
Văn Hòa Sưởng còn có buổi họp mặt với các đàn anh đàn chị nên xin phép rời đi trước.
–
Khi đi đến khu nhà viên chức thì Dương Trí mở cửa, thấy ba người rõ ràng ngẩn người một chút.
“Bố, Tiểu Tuyên, sao hai người lại cùng nhau tới đây thế này?” Dương Trí nhường đường, mời họ vào cửa.
Giáo sư Dương nói: “Gặp trên đường, giới thiệu với con, đây là học trò bố tự hào nhất, Úc Văn Yến.”
“Con biết từ trước rồi.” Dương Trí không chịu nổi bộ dạng bố mình đắc ý, anh ấy kéo Tuyên Dụ lại, “Đây là học trò con tự hào nhất, Tuyên Dụ.”
Mắt nhỏ của anh ấy như muốn nói: Bố nhìn đi, học trò bố tự hào có phúc lắm mới cưới được học trò con tự hào đấy.
Tuyên Dụ kéo tay Dương Trí xuống, liếc mắt nhìn anh ấy: “Mời giáo sư Dương vào nhà ngồi đi.”
“Bố, bố không đi ăn tiệc sao?” Dương Trí nhớ năm nay bố mình cũng có học trò tiến sĩ tốt nghiệp.
Giáo sư Dương khoát tay một cái, thở dài nói: “Đừng nói nữa, mấy đứa nhóc đó đã hoãn tốt nghiệp tiến sĩ hết rồi.”
“Ài, Văn Yến à, nếu năm đó em tiếp tục chương trình tiến sĩ thì tốt rồi.” Giáo sư Dương hết sức hài lòng đối với thành tựu nghiên cứu khoa học Úc Văn Yến, đáng tiếc anh có khuynh hướng thích thực hành hơn, không hăng hái lắm với nghiên cứu khoa học.
Úc Văn Yến đi vào phòng cùng với giáo sư Dương, khiêm tốn nói: “Bây giờ em cũng đâu cũng không làm thầy mất mặt.”
“Em làm cho thầy nở mặt nở mày, chứ mất mặt gì!” Giáo sư Dương càng nhìn Úc Văn Yến thế nào cũng càng thấy hài lòng. “Tối nay em phải uống với thầy vài ly.”
Tửu lượng của Úc Văn Yến chỉ ở mức trung bình không rõ là tốt hay không.
Bên trong nhà các đàn em khác nghe thấy tiếng động, tò mò đi ra khỏi phòng bếp, thấy Úc Văn Yến và giáo sư Dương thì lập tức trở rụt rè, cuối cùng vẫn là Đào Kỳ dẫn đầu lên tiếng chào hỏi trước.
Thức ăn đã chuẩn bị xong, chỉ chờ họ vào ngồi ăn.
Mở đầu theo kiểu truyền thống thì Dương Trí phát biểu đôi câu, anh ấy đứng dậy gửi vài lời chúc tốt đẹp đến Tuyên Dụ và Đào Kỳ. Sau đó, bắt đầu ôn lại ba năm qua, nếu được đặt trong một dịp xã giao thông thường, không ai trên bàn ăn hẳn sẽ không đủ kiên nhẫn để nghe hết, chỉ cảm thấy đây là hình thức lãng phí thời gian và sức lực nhưng ở trong lớp của họ thì không, Dương Trí chú trọng đến bầu không khí học thuật, hết sức bao bọc che chở, tình cảm giữa mọi người đều rất tốt. Khi nghe đến những lời chạm đến lòng người này, ai nấy cũng đều không kìm được mà mắt nóng lên.
Giáo sư Dương cũng đầy tự hào nhìn con trai, khéo léo từ chối cơ hội lên tiếng phát biểu, không tranh giành hào quang của con trai ông ấy với vai trò người thầy dẫn dắt.
Tiếp theo lần lượt là các đàn em khóa dưới gửi lời chúc tới họ, mọi người đều thoải mái nói ra, mở miệng câu đầu tiên là chúc sớm ngày phát đại tài, đến lượt Tuyên Dụ thì thêm câu chúc đàn chị và anh rể hòa thuận viên mãn.
Úc Văn Yến, người chỉ chịu được năm ly, dần mất tự chủ trong những tiếng anh rể vang lên liên tục, cũng không biết anh đã uống bao nhiêu rượu vang, bằng mắt thường cũng nhìn ra ánh mắt anh đã có chút mơ màng.
Tuyên Dụ chặn lại những ly rượu sau đó, nói: “Là gửi lời chúc phúc cho tôi hay là chúc phúc cho anh ấy vậy? Cả hai chúng tôi cùng uống vậy thì không công bằng đâu, trong hôn lễ cũng kính rượu rồi mà.”
Đàn em nhỏ cũng chuẩn bị trở thành đàn anh lớn, cậu ấy có quan hệ thân thiết nhất với Tuyên Dụ cùng khoá này, dám đùa giỡn hỏi: “Đàn chị, cũng sắp tốt nghiệp, cho chúng em cơ hội tìm hiểu câu chuyện của bọn chị đi.”
Lời nói của cậu ấy hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, ánh mắt họ sáng rực rỡ nhìn về phía Tuyên Dụ và Úc Văn Yến.
“Ừhm…… Muốn hỏi cái gì?” Tuyên Dụ không hiểu sao thấy căng thẳng, cầm ly rượu uống cạn nửa ly như uống nước.
Đàn em nhỏ mang phong thái như chuẩn bị làm một trận lớn, cười hihi, hỏi: “Năm đó lúc chúng ta hội họp, rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì trong khu rừng nhỏ đó vậy? Tái hợp à?”
“Không tái hợp, cũng không làm gì, tôi…… không giỏi xác định phương hướng, bị chân trẹo, anh ấy tìm thấy tôi sau đó chúng tôi cùng đi ra ngoài.” Tuyên Dụ thành thật trả lời, cũng không có nói dối, chẳng qua chỉ lược bớt một ít chi tiết.
Các đàn em nghe được câu trả lời trông có vẻ hơi thất vọng, đàn em nhỏ chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng hỏi: “Có lần chúng ta đi quán bar ăn uống ý, sau khi ra ngoài có phải hai người đã ôm nhau ở dưới đèn đường hay không?”
Tuyên Dụ nhớ ra đó là chuyện đó, lại căng thẳng uống cạn nửa ly rượu: “Ừhm……”
Đàn em nhỏ kích động vỗ tay: “Chúng ta đã trách lầm đàn chị rồi.”
Thì ra là Mạnh Thanh Dã, vậy thì cũng không có gì lạ.
“Trong hai người là ai theo đuổi ai vậy?”Đàn em nữ năm nhất hỏi, trong khoảng thời gian này cô ấy đã xem xong các bài đăng trước đó, vô cùng ngưỡng mộ với tình yêu thời sinh viên của họ.
Tuyên Dụ và Úc Văn Yến liếc mắt nhìn nhau.
Câu hỏi này họ cũng chưa từng nghĩa sâu xa.
“Đương nhiên là Văn Yến theo đuổi Tuyên Tuyên rồi, đàn chị của các em tốt như vậy.” Dương Trí khẳng định chắc nịch.
Những người khác cũng cảm thấy thầy nói đúng, gật đầu đồng ý.
Tuyên Dụ: “Ừhm…… là tôi theo đuổi anh ấy.”
Úc Văn Yến: “Anh theo đuổi em chứ.”
“Sao lại là anh theo đuổi em được, rõ ràng anh đến Quý Đô cùng một ngày với bọn em, đi theo em cả ngày, chỉ dám chụp một tấm hình, sau đó vẫn là em chủ động hỏi anh có muốn tìm đối tượng yêu đương hay không.” Tuyên Dụ cảm thấy là cô đã đề cập đến chuyện này trước.
Úc Văn Yến: “Lúc đó không phải em chơi đại mạo hiểm thua sao? Tô Tô thúc giục em, em mới nửa đẩy nửa kéo hỏi anh. Ngày hôm sau ở sân bay, anh hỏi em có muốn thử hay không, em mới đồng ý mà.”
“Em là người mở lời trước, nếu không có em hỏi trước thì lấy ở đâu ra ngày thứ hai của anh.”
“Ngày thứ hai khi anh hỏi em, anh đã nghiêm túc.”
“Nghiêm túc sao? Hai chúng ta yêu nhau Ba năm, chẳng phải đều thống nhất rằng mọi người xung quanh ai cũng có người yêu, chúng ta không thể tụt hậu, nên mới tạm bợ ở bên nhau sao?”
“Tuyên Dụ, em đúng là không có lương tâm, anh là nghiêm túc yêu đương với em đấy.”
“Anh là người câm sao? Ba năm qua một câu nói rõ ràng cũng không có.”
“Ba năm qua, mỗi lần em ngang ngược làm bừa đều là anh giúp em giải quyết hậu quả, buổi sáng không gửi nụ hôn chào buổi sáng, không tỏ tình thì không phải là công khai à?”
“Đúng vậy!” Tuyên Dụ tức giận phồng má nhìn anh.
Úc Văn Yến mỉa mai: “Tốt nhất em nên bắt đầu làm như vậy từ ngày mai đi.”
Hai người họ đột nhiên tranh cãi, mấy người còn lại chưa kịp chuẩn bị chỉ im lặng quan sát, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Dương Trí hỏi Đào Kỳ: “Hai người họ…… luôn sống chung theo kiểu này sao?”
Đào Kỳ không chắc chắn nói: “Đàn chị nói họ chính là kiểu vừa cãi nhau vừa yêu đương, lúc đó em còn không tin cơ mà.”
“Tuyên Tuyên không phải rất dịu dàng sao?” Dương Trí thấy Tuyên Dụ liên tục công kích cảm thấy bất ngờ, như được mở rộng tầm mắt.
Đào Kỳ giải thích: “Có thể mặt khác này cũng cô ấy chỉ người nào đó mới có thể thấy thôi.”
“Em hiểu rồi, là khoe ân ái.” Đàn em nhỏ chen vào một câu.
Dương Trí bừng tỉnh, thì ra anh ấy đang bị cho ăn cơm chó.
Tuyên Dụ muộn màng nhận ra mình đang làm gì, đối diện với ánh mắt của mấy người đang xem trò vui, ho khan vài cái, trong khi Úc Văn Yến vẫn đang hăng say nói tiếp.
“Uống rượu đi, nói ít thôi.” Tuyên Dụ cũng không thấy xót cho anh nữa, đem ly nhét vào trong tay anh.
Lúc này Úc Văn Yến mới chịu ngừng, trong đầu nghĩ đến việc tại sao mình lại mất kiểm soát trước Tuyên Dụ, cứ không nhịn được tranh cãi với cô đôi ba câu, không cần nhất định phải thắng, chỉ là thích đấu khẩu qua lại.
–
Buổi tối sau khi kết thúc bữa tiệc thứ hai, Tuyên Dụ và Úc Văn Yến trở về nhà.
Cô tắm xong đi ra, nằm ngang trên giường, trực tiếp đè lên đùi Úc Văn Yến, kêu than: “Tại anh cả, mặt mũi ngày cuối cùng làm nghiên cứu sinh của em bị mất sạch hết rồi!”
Các đàn em chắc chắn cảm thấy cô là một đàn chị hung dữ.
Úc Văn Yến bị buộc phải đặt máy tính bảng xuống, cúi xuống đối mặt với cô: “Em cũng có thiết lập tính cách khi ở bên ngoài sao? Nói sớm một chút, lần sau anh sẽ phối hợp với em.”
Tuyên Dụ giơ một ngón tay lên lắc lư trước mắt anh: “Sao đột nhiên trở nên dễ nói chuyện vậy, say rồi à?”
Nhớ lại việc anh đã uống khoảng hoặc bốn năm ly rượu trong bữa tiệc.
Đầu của Úc Văn Yến choáng váng, nhưng không thực sự say đến mức bất tỉnh, chẳng qua là suy nghĩ bị chậm lại.
Anh không nhịn được muốn trêu cô: “Không có say.”
“Vậy là say đấy.” Tuyên Dụ cười tinh nghịch, quỳ ngồi bên cạnh anh, nói: “Khen Tuyên Dụ một câu đi.”
Úc Văn Yến hơi nhướng mày, hóa ra cô chỉ có chút tham vọng nhỏ này thôi.
“Có thưởng gì không?” Úc Văn Yến không nhúc nhích.
Tuyên Dụ muốn nói anh say rồi mà còn đòi thưởng, nhưng suy nghĩ một chút lại thì thấy cũng bình thường, dẫu sao anh là người khi đã say vẫn có thể đọc thuộc lòng kiến thức.
“Em sẽ hôn anh.” Tuyên Dụ chống tay lên đùi anh, chống nửa người nâng lên, khom lưng kề sát vào anh.
Úc Văn Yến nhìn cô, ánh mắt họ chạm nhau, cô tựa như muốn nói mau khen nhanh lên đi.
“Phần thưởng thì anh tự mình lấy vậy.” Anh tiến tới gần hôn cô một cái, sau đó nằm xuống, cố ý để lại cho cô bóng lưng.
Tuyên Dụ sững sờ vì bị bất ngờ đánh lén, đưa tay kéo lấy cánh tay anh: “Anh chơi xấu thế à!”
Úc Văn Yến không nhúc nhích, cô vươn đầu ra xem, nhưng lại không đành lòng đánh thức anh, dẫu sao khi uống say đầu sẽ choáng váng khó chịu.
Tuyên Dụ rút về phía bên kia giường của mình.
Sau khi nằm xuống, hoàn toàn không buồn ngủ, lấy điện thoại ra bắt đầu lướt vòng bạn bè.
Các học trò đều đăng ảnh chụp cùng cô, còn đặc biệt cảm ơn chồng cô giáo vì đã tặng trà sữa. Văn Hòa Sưởng cũng đăng lên vòng bạn bè, lần đầu tiên gọi cô là mợ ở nơi công cộng, còn viết một bài tiểu luận ngắn.
Tuyên Dụ lặng lẽ nhấn thích, cuối cùng tay gần như mỏi nhừ.
Sau khi xem qua mấy chục bài viết, cô dần cảm thấy mệt mỏi, thấy ảnh đại diện của Úc Văn Yến, nhớ ra hôm nay anh cũng đăng vòng bạn bè.
Trước khi đọc nội dung, Tuyên Dụ cảm thấy hơi xấu hổ vì tấm ảnh đại diện quá lộ liễu của anh, anh đã đổi ảnh đại diện thành ảnh họ cùng nhau ngắm Nhật Chiếu Kim Sơn. Cô từng hỏi có phải không tốt lắm không, Úc Văn Yến lại ra vẻ đàng hoàng phản bác, nói trong đơn vị của họ còn có người thẳng thừng hơn, lấy ảnh vợ và con trai làm hình đại diện, anh đã được coi là thuộc nhóm kín đáo.
Tầm mắt cô chuyển xuống nội dung anh đã đăng.
——「Mọi người dừng lại một giây nào, chúng ta hãy cùng chúc mừng cho quý cô Tuyên Dụ vô cùng ưu tú này vì hôm nay đã tốt nghiệp thuận lợi nhé.」
Bức ảnh đi kèm là hình họ chụp chung hôm nay.
Anh còn tự bình luận một câu: “Cũng chúc mừng kỉ niệm một năm ngày cưới của chúng ta luôn vui vẻ.”
Bạn bè chung nhấn thích, còn gửi những lời chúc dài.
Tuyên Dụ để điện thoại di động xuống, khóe môi cong lên, di chuyển ra sau lưng Úc Văn Yến, ôm lấy anh.
“Hửm?” Anh mơ màng trong cơn buồn ngủ, xoay người ôm lấy cô vào trong lòng.
Không nghe thấy cô nói gì, mở mắt ra hỏi: “Sao thế?”
Tuyên Dụ mỉm cười ấm áp: “Úc Văn Yến, em thật sự rất yêu anh.”
“Đột nhiên tỏ tình, có gì mờ ám?” Úc Văn Yến cảnh giác.
Tuyên Dụ nghiêm túc nói: “Quý ngài đồng hành trong đời của em, cảm ơn anh đã đồng hành và cũng cảm ơn anh công nhận giá trị của em.”
Điều cũng quan trọng như tình yêu, đó là sự tôn trọng và công nhận của người yêu mình.
Úc Văn Yến đã đều làm được, thì việc cô yêu anh chính là điều tự nhiên nhất trên đời.