Sáng sớm, Mãn Tử Chân gửi tin nhắn tới hỏi Trần Tả Ninh về kế hoạch trong kỳ nghỉ Hè.
Trần Tả Ninh vừa chạy bộ buổi sáng xong, gửi lại một tin nhắn thoại cho cô ấy: “Cô có dự định gì à? Hay là thầy hướng dẫn có sắp xếp?”
Mãn Tử Chân cười hìhì gửi lại một tin nhắn thoại: “Không liên quan đến chuyện của giáo sư, chỉ là nghĩ tới năm sau tốt nghiệp tiến sĩ rồi, sau này nghỉ Đông và nghỉ Hè chắc chắn phải tăng ca ở bệnh viện nên cả lớp muốn cùng ra ngoài chơi, cô có đi không?”
Trần Tả Ninh không tham gia các hoạt động tập thể, một là cô ấy không thích, hai là vì tốn kém và cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì với cuộc sống của cô ấy.
Mãn Tử Chân nói tiếp: “Học sinh xuất sắc Tả Ninh à, tôi biết cô không thích các thể loại hoạt động tập thể, nhưng tất cả mọi người đều đi, thiếu mỗi cô, bọn tớ thấy áy náy lắm!”
Trần Tả Ninh dừng bước, nhìn vào màn hình trò chuyện, vẫn đang cân nhắc lợi và hại.
Cô ấy không muốn đi còn vì một lý do nữa, đó là cô ấy muốn ở cùng chị gái trong khoảng thời gian này. Chẳng bao lâu nữa cô sẽ đi du học ở nước ngoài, cũng không biết lần gặp tiếp theo là khi nào, e là phải đi ít nhất 5 năm mới có thể trở về.
Trần Tả Ninh đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, cô ấy bước vào mua một cây kem, cưỡng chế xé vỏ ra rồi nhét vào miệng, lúc này đầu óc của cô ấy mới dần bình tĩnh lại.
Đàn anh gửi một tin nhắn tới hỏi:【Bảo bối, đêm nay em trực ban giúp anh được không.】
Trần Tả Ninh dùng ngón tay trỏ thờ ơ gõ tin nhắn:【Anh đi đâu?】
Đàn anh:【Tối nay anh có một buổi phải đi quẩy, rất bận luôn.】
Trần Tả Ninh:【Có thể đừng lần nào cũng tìm em được không?】
Đàn anh:【Ninh Ninh, tìm người khác anh không yên tâm, ban đêm có em yên tâm hơn.】
Trần Tả Ninh cũng không có dự định gì nên nhắn:【Vậy buổi chiều anh trực ban thay em đi.】
Đàn anh gửi tới một nhãn dán hình cún con đáng yêu lấy lòng.
Buổi sáng tới phòng thí nghiệm, buổi chiều có thể tới nhà chị gái ăn chực, buổi tối thì đi trực ban. Trần Tả Ninh thầm sắp xếp ổn thỏa lịch trịnh một ngày của mình, hài lòng vô cùng, vì chủ yếu là có thể tới chỗ chị gái và anh Yến cùng ăn bữa cơm.
Hẹn giờ ăn tối với chị gái xong, Trần Tả Ninh ngẩng đầu lên nhìn đường, cô ấy phát hiện xe của Quý Hành đang đỗ ở dưới tòa nhà, vài giây sau thì bước xuống xe.
Quý Hành đã nhìn thấy cô ấy từ phía xa, đã bước xuống xe từ trước để đợi, trong tay còn cầm theo bữa sáng, tất cả đều là món cô ấy thích.
“Chào buổi sáng.” Trần Tả Ninh đi ngang qua anh ấy rồi đi vào tòa nhà.
Quý Hành đi theo cô ấy, lông mày anh ấy vẫn luôn nhíu chặt, không phải bởi vì thái độ thờ ơ của cô ấy, mà bởi vì cây kem trong tay cô ấy.
“Buổi sáng ăn đồ lạnh không tốt cho cơ thể.” Quý Hành nói.
Trần Tả Ninh nuốt xuống miếng kem cuối cùng, que kem vẫn ngậm trong miệng, hàm hồ nói: “Em thích mà. Giáo sư Quý muốn khuyên em kiêng ăn hả?”
“Không.” Quý Hành lo mình nói quá nhiều sẽ chọc cô ấy buồn bực.
Trần Tả Ninh dừng bước, xoay người lại nhìn anh ấy: “Nếu anh khuyên nhiều thêm một câu, có thể em sẽ nghe lời đấy.”
“Sau này ăn sáng xong hẵng ăn đồ lạnh.” Quý Hành thuận theo ý của cô ấy nói.
Trần Tả Ninh cười ranh mãnh: “Em từ chối, lý do là em thích làm trái ý anh cơ.”
Sau đó cô ấy bỏ lại Quý Hành vẫn đang sững sờ tại chỗ, nhanh chân trở về nhà.
Quý Hành đuổi kịp Trần Tả Ninh, chỉ sợ cô ấy không cho mình vào cửa, đến lúc nhìn thấy cửa nhà khép hờ, anh ấy mới thở phào một hơi mà đẩy cửa đi vào.
Vừa đầy cửa vào, nhìn thấy tấm lưng trần láng mịn của Trần Tả Ninh khiến anh ấy bị dọa sợ lập tức vặn tay đóng cửa lại, phát ra tiếng động không nhỏ.
“Cửa nhà em thay rồi, đắt lắm đấy.” Trần Tả Ninh quay đầu lại, tỏ vẻ không vui.
Quý Hành xụ mặt bước vào: “Em vào phòng tắm rồi hẵng cởi chứ.”
Sau khi vận động, cơ thể Trần Tả Ninh toát ra một lớp mồ hôi mỏng, cô ấy tháo dây buộc tóc xuống, những lọn tóc theo đó dính vào bờ vai và cổ xinh đẹp của cô ấy, đuôi tóc cũng hơi ẩm, làn da thì nõn nà tựa như con thiên nga trắng kiêu kỳ.
“Cũng đâu phải chưa từng thấy qua. Nếu anh không tới, trong nhà cũng chỉ có mỗi mình em mà.” Vì nguyên nhân nghề nghiệp, Trần Tả Ninh bình tĩnh đối với cơ thể hơn người thường nên ăn nói cũng rất tự tin.
Quý Hành di chuyển tầm mắt nhìn đi chỗ khác, mặc dù họ đã có với nhau quan hệ thân mật nhất nhưng anh ấy tuyệt đối sẽ không xúc phạm cô ấy và cũng không hy vọng việc mình nhìn chằm chằm khiến cô ấy cảm thấy khó chịu.
“Giáo sư Quý, thực ra em không ngại người khác dùng ánh mắt thưởng thức cơ thể em đâu.” Trần Tả Ninh nói, “Ngược lại là đằng khác, em rất lấy làm kiêu ngạo đấy.”
Quý Hành vẫn như cũ không nhìn mà tuân thủ nghiêm ngặt các lễ nghi.
Trần Tả Ninh cười thầm, cũng không trêu anh ấy nữa, đi thẳng vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Chưa đến 10 phút, Trần Tả Ninh để mở một khe hở, hô lên: “Giáo sư Quý, em quên cầm quần áo rồi.”
Quý Hành đi vào phòng cô ấy tìm quần áo sạch sẽ.
Phòng của Trần Tả Ninh đặc biệt gọn gàng, không phải về mức độ sạch sẽ, mà là đồ dùng cá nhân của cô ấy vô cùng ít. Nếu không nói đây là phòng của cô ấy, chỉ nhìn thôi thì căn bản không thể biết được, vì chỉ có một chiếc giường đơn giản, một bàn học và một chiếc tủ quần áo. Nếu phải chỉ ra một thứ thì khả năng phải nhìn tới hàng chục cuốn sách y khoa màu xanh trong góc phòng của cô ấy.
Dù đã ở lại vài lần nhưng Quý Hành cũng chỉ lấy quần áo xong rồi rời đi, tuyệt đối sẽ không ở lâu thêm một giây dưới tình huống chủ nhân không có ở đây.
Lúc đi ra, Trần Tả Ninh đã quấn khăn tắm, khoanh tay đứng ở cửa.
“Anh chậm quá đấy.” Trần Tả Ninh lấy khăn lau ra, tùy tiện lau qua tóc, sau đó vứt xuống thành ghế, bước về phía Quý Hành.
Quý Hành biết lùi lại là một chuyện tổn hại thể diện nhưng anh ấy vẫn lùi lại nửa bước, gót chân cũng chạm đến mép cửa.
Trước khi Trần Tả Ninh mở miệng, Quý Hành đã nói nhanh: “Anh sấy tóc cho em nhé?”
“Giáo sư Quý, anh đừng nói sang chuyện khác chứ.” Trần Tả Ninh đi đến trước mặt anh ấy, dẫm lên giày của anh ấy.
Quý Hành cúi đầu, lúc này anh ấy mới phát hiện cô ấy không đi dép, mu bàn chân còn hiện lên từng đường gân đẹp đẽ.
Khi anh ấy nghĩ đến những chuyện không đứng đắn thì cô ấy từng bá đạo giẫm lên anh như thế, chẳng giới hạn ở bộ phận nào.
“Sấy tóc xong rồi vừa ăn sáng vừa nói chuyện nhé?” Quý Hành nhẹ nhàng hỏi.
Trần Tả Ninh hỏi: “Hôm nay anh tới tìm em, là đã nghĩ xong nên trả lời em như thế nào chưa?”
Quý Hành không có cảm xúc: “Chưa nghĩ xong thì không thể đến tìm em sao?”
“Có thể, nhưng em cảm thấy rất vô nghĩa.” Trần Tả Ninh cầm lấy quần áo trong tay anh ấy, đi qua anh ấy trở về phòng.
Quý Hành kéo cổ tay cô ấy lại, giọng điệu nhẹ nhàng: “Như vậy chẳng công bằng gì cả, lần nào cũng đều là em đưa ra yêu cầu với anh.”
Anh ấy nghĩ rằng nếu đưa điều kiện thì cô ấy sẽ tức giận, không ngờ cô ấy lại bật cười.
“Tuyệt đấy, cuối cùng anh cũng biết đưa điều kiện với em rồi.” Trần Tả Ninh khoanh tay, “Nói xem nào.”
“Những thứ em thích chơi đó, có thể chỉ giới hạn trong phòng ngủ hoặc lúc chỉ có hai chúng ta được không.” Quý Hành thật sự không chịu được việc có những ý nghĩ kích động bất chợt của cô ấy.
Trần Tả Ninh khẽ thu cằm, ngước mắt nhìn lên, để lộ ra ánh mắt công kích nhìn anh ấy: “Giáo sư Quý, lần này em đã yêu cầu quá đáng lắm sao? Anh không nhịn được thương lượng với em à.”
“Ừhm……” Quý Hành đánh giá không được là tốt hay xấu.
Trần Tả Ninh nhẹ giọng cười nhạo: “Em làm không tốt hả? Giáo sư Quý khen em một câu ‘bé ngoan’ khó đến thế sao? Giáo viên không phải đều là người biết khen ngợi người khác nhất sao? Chẳng lẽ bởi vì em không phải là sinh viên của giáo sư Quý nên không được hưởng quyền đó?”
“Trần Tả Ninh, đừng cưỡng từ đoạt lý.” Quý Hành không dẫm vào cái hố trong lời của cô ấy.
Trần Tả Ninh khẽ nhún vai, quay người trở về phòng, dùng hành động để từ chối việc thương lượng mà anh ấy đề nghị.
Ăn sáng xong, Quý Hành đưa cô ấy tới phòng thí nghiệm của trường Học viện Y Học.
Trần Tả Ninh chỉ để lại một câu rồi đi trước, nhưng lại bị Quý Hành nắm chặt tay.
“Sao thế?” Trần Tả Ninh cho rằng anh ấy có việc cần dặn dò.
Quý Hành hỏi: “Nhất định phải gọi sao?”
Trần Tả Ninh cảm thấy có chút buồn cười, chỉ một trò chơi nhỏ thôi mà có thể khiến giáo sư triết học trở nên bất lực, dường như ôm quyết tâm phải chết để hoàn thành nguyện vọng của cô ấy.
“Dọa anh thôi.” Trần Tả Ninh lại gần anh ấy, hôn lên gò má anh ấy, “Lên lớp đi, tuần sau gặp.”
Trần Tả Ninh rút khỏi tay Quý Hành, mở cửa xe, rồi chạy tới tòa nhà thí nghiệm ở phía trước.
Quý Hành sửng sốt, niềm vui trong lòng còn chưa kịp lan tràn thì nhìn thấy chàng trai lần trước theo đuổi Trần Tả Ninh đang chạy từ hướng khác tới, gọi cô ấy lại, rồi hai người họ sóng vai đi về phía tòa nhà dạy học.
–
Trần Tả Ninh hoàn thành xong công việc, rồi quay trở lại phòng nghỉ bên cạnh thì nhìn thấy Mãn Tử Chân, mà cô ấy đang chuẩn bị lặng lẽ rút ra ngoài thì bị chặn lại.
“Tả Ninh! Thật sự là còn mỗi cô thôi, chúng ta cùng nhau đi tham quan học tập nhé.” Mãn Tử Chân lay nhẹ cánh tay Trần Tả Ninh.
Trần Tả Ninh từ chối: “Không được, tôi muốn ở nhà cùng chị gái tôi vào ngày nghỉ.”
“Cô làm gì cùng chị gái cơ, không phải bây giờ cô đang ở một mình sao?” Mãn Tử Chân chu môi, dùng tất cả vốn liếng của mình để làm nũng.
Trần Tả Ninh đẩy Mãn Tử Chân ra, cởi bỏ bộ đồ thí nghiệm đang mặc, treo lại vào ngăn tủ.
Mãn Tử Chân vẫn đi theo sau Trần Tả Ninh, không đạt được thì quyết không bỏ cuộc.
“Mọi người ra ngoài đi bao lâu?” Trần Tả Ninh bất lực với Mãn Tử Chân.
Mãn Tử Chân giơ một ngón tay.
“Một ngày? Đi quanh đây à?” Trần Tả Ninh cảm thấy đi cũng không phải là không được.
Mãn Tử Chân lắc đầu, cười haha: “Một tuần, đi Giang Đô.”
Trần Tả Ninh: “Lâu quá vậy.”
“Tả Ninh, nếu cô không đi, tôi sẽ đi hỏi chị Tuyên Tuyên đấy nhé.” Kể từ khi phát hiện học sinh giỏi xuất sắc lạnh lùng của Học viện Y Học là một người cuồng chị gái, Mãn Tử Chân đã đặc biệt đi hỏi phương thức liên lạc của Tuyên Dụ, không phải bí mật tìm kiếm, mà là trong lúc Tuyên Dụ nằm viện, cô ấy đã lấy tư cách đại diện khoa tới thăm để trao đổi phương thức liên lạc.
Nhắc đến Tuyên Dụ, Trần Tả Ninh chỉ có thể đồng ý, nếu Tuyên Dụ biết, chắc chắn sẽ bảo cô ấy đi.
Đạt được sự đồng ý thì Mãn Tử Chân vui vẻ vô cùng, còn đặc biệt thông báo tin tức tốt trong nhóm chat nhỏ.
Vừa lúc đến giờ cơm, Mãn Tử Chân mời Trần Tả Ninh tới căn tin cùng ăn bữa trưa.
Xuống đến tầng một, gặp Tề Lâm đang mặc áo blouse trắng, cả hai lịch sự chào hỏi nhau.
Vừa mới bước qua chỗ rẽ, Mãn Tử Chân lôi kéo Trần Tả Ninh hỏi: “Nghe nói Tề Lâm đang theo đuổi cô, cô đồng ý rồi à?”
“Nhìn tôi giống như đã đồng ý lắm sao?” Trần Tả Ninh gần như đã quên mất chuyện này. Cô ấy không thích ghi nhớ những việc chẳng liên quan nhiều đến mình, càng không muốn tốn tâm sức đi xử lý cảm xúc của người khác, đồng thời cô ấy cho rằng việc quên đi lời tỏ tình thất bại sẽ khiến Tề Lâm cảm thấy thoải mái hơn.
Mãn Tử Chân hỏi: “Cô không thích người lớn tuổi hơn mình à?”
“Tôi không thích Tề Lâm.” Trần Tả Ninh trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.
Mãn Tử Chân liếc trái nhìn phải vài lần rồi nói: “Cô ăn nói khéo léo một chút đi, để người khác nghe được thì không hay đâu.”
Trần Tả Ninh không nói nữa, tiếp tục yên tĩnh nghe Mãn Tử Chân nói chuyện linh tinh.
Khi đi ngang qua hội trường, bên trong đang diễn ra một sự kiện, Trần Tả Ninh tò tò nhìn thêm vài lần.
Ở cửa ra vào có một người đàn ông mặc vest, cũng nhìn về phía cô ấy, hai người đối diện nhau dài đến mười giây, rồi anh ấy nhanh chân bước tới.
“Trần Tả Ninh?” Anh ấy gọi chính xác tên cô ấy.
Trần Tả Ninh nhớ ra anh ấy: “Xin chào, đàn anh.”
Cù Kiên cười hỏi: “Thật sự là em, anh còn tưởng mình nhận nhầm người. Hôm nay có buổi họp, em không tham gia sao?”
“Em không có hứng thú với phẫu thuật gan.” Trần Tả Ninh xin lỗi: “Em còn đang vội, đi trước nhé.”
“Tả Ninh.” Cù Kiên chạy nhanh đuổi theo đến trước mặt cô ấy, nói: “Hiếm khi gặp mặt, em cho anh phương thức liên lạc đi, có cơ hội anh mời em đi ăn cơm.”
Trần Tả Ninh do dự vài giây, rồi đưa mã QR wechat ra cho anh ấy.
Sau khi thêm bạn bè xong, Cù Kiên mới rời đi, không quên nói lại với cô ấy có cơ hội sẽ cùng nhau ăn cơm.
Sau khi đã đi xa, Mãn Tử Chân vẫn im lặng không lên tiếng cuối cùng cũng dám hỏi: “Anh ấy có quan hệ gì với cô thế?”
Trần Tả Ninh đặt Cù Kiên vào chế độ chỉ trò chuyện, nhàn nhạt trả lời cô ấy: “Gần như có thể phát triển thành quan hệ bạn trai bạn gái đấy, nhưng chẳng qua đó là chuyện trước đây rồi.”
Khi quay trở lại trang chủ, Quỳ Hành để lại một tin nhắn cho cô ấy:【Ăn trưa chưa? Anh vừa tan lớp, có muốn ăn cùng không?】
“Hả? Sao lại là ‘gần như có thể’ thôi? Hai người đã xảy ra chuyện gì à?” Mãn Tử Chân ngạc nhiên hỏi, cô ấy còn tưởng Trần Tả Ninh đã đoạn tình tuyệt ái, chỉ thích nghiên cứu khoa học và đi làm.
Trần Tả Ninh vừa trả lời tin nhắn, vừa nói: “Không có hứng thú.”
“Ngại quá, tạm thời có việc đột xuất rồi, lần sau tôi mời cô ăn cơm.” Trần Tả Ninh thu tay lại, trông như đang vội vàng rời đi.
Mãn Tử Chân còn chưa kịp phản ứng, Trần Tả Ninh đã biến mất không thấy tăm hơi nhưng cô ấy cũng không tức giận, trong lòng cô ấy thì học sinh giỏi xuất sắc luôn là những người lập dị, làm gì cũng đều có chút kỳ quái.
Trần Tả Ninh gặp Quý Hành đang đợi ở bãi đỗ xe ngoài trời.
Quý Hành đứng chờ ngay ngoài cửa ghế phụ lái, đích thân mở cửa cho cô ấy, đợi cô ấy ngồi lên xe rồi mới quay về ghế lái.
Xe khởi động, Quý Hành hỏi Trần Tả Ninh muốn ăn cái gì, nhưng cô ấy vẫn không trả lời mà đang mải mê trả lời tin nhắn.
Nhớ lại chuyện vừa rồi, mới đi được nửa đường thì có người chặn cô ấy lại thêm bạn bè, chẳng lẽ là đang trả lời tin nhắn của người đó?
“Anh Yến, em muốn ăn sườn xào chua ngọt, gà hấp cách thủy.” Trần Tả Ninh nhấn giữ nút ghi âm, gọi món với Úc Văn Yến.
Quý Hành hỏi: “Tối nay em tới nhà chị gái ăn cơm tối à?”
“Ừhm, cuối tuần chúng em đều ăn cùng nhau.” Trần Tả Ninh đặt điện thoại xuống rồi hỏi anh ấy, “Còn anh nữa, không phải nói đi công tác, cuối tuần mới về à?”
Quý Hành: “Tạm thời đổi lịch trình sang tuần sau. Còn tối nay thì sao?”
“Tối nay em trực ban thay đàn anh.” Trần Tả Ninh phân tâm trả lời tin nhắn của Cù Kiên, cảm thấy đàn anh này nói hơi nhiều.
Quý Hành muốn hỏi người đó là ai, nhưng lại cảm thấy không thoả đáng lắm.
Ngay khi anh ấy lựa chọn im lặng thì Trần Tả Ninh lại nhét điện thoại vào hốc xe, hỏi: “Có phải anh muốn hỏi em và người đàn ông vừa nãy có quan hệ gì không?”
Quý Hành như bị lột trần tấm màn che, mím chặt môi.
Trần Tả Ninh nói tiếp: “Lúc em học trung học đã từng theo đuổi đàn anh, sau đó đã cắt đứt quan hệ rồi, anh ấy muốn cuối tuần ăn cơm với em. Quý Hành, anh nói xem em nên đồng ý hay là không đồng ý đây?”