Giữa tháng Sáu, mùa hè oi nóng bỏng và dai dẳng kéo đến, Tuyên Dụ cũng nghênh đón mùa tốt nghiệp của chính mình.
Sáng lễ tốt nghiệp, điện thoại của cô ngập tràn tin nhắn wechat, tất cả đều là những học sinh cô từng hướng dẫn nhắn riêng hỏi sau khi lễ trao bằng tốt nghiệp, cô có rảnh để chụp ảnh cùng họ không.
Tuyên Dụ nhìn thông báo 99+ tin nhắn, húp một ngụm cháo, rồi trả lời một tin.
Úc Văn Yến ngồi đối diện, cũng đang bận xử lý tin nhắn công việc, lên tiếng nhắc cô, “Nhân lúc còn nóng thì mau ăn hết đi.”
“Bỏng miệng lắm.” Tuyên Dụ tìm cớ cho chuyện làm hai việc cùng một lúc của mình.
Úc Văn Yến trả lời xong tin nhắn cuối cùng, còn Tuyên Dụ thì ngón tay vẫn đang không ngừng mải mê gõ phím, nhanh đến mức như sắp toé ra tia lửa.
“Anh phải về giao nộp một tài liệu, em cứ tham gia lễ tốt nghiệp trước đi, sau khi lễ trao bằng tốt nghiệp xong, anh sẽ qua.” Úc Văn yến biết cô đang nghe nên nói rõ lịch trình của mình hôm nay cho cô.
Tuyên Dụ ậm ừ vài tiếng qua loa.
“Sắp đến giờ rồi, nếu em còn không đi thì sẽ đến trễ thật đấy.” Úc Văn Yến thúc giục cô nhanh ăn xong bữa sáng.
Tuyên Dụ húp vội vài ngụm cháo, cầm điện thoại lên quay về phòng thay đồ. Úc Văn Yến nhìn ‘tàn cục’ trên bàn mà khẽ thở dài, bắt tay vào thu dọn. Hôm nay là ngày trọng đại của cô, anh tạm thời không tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt này với cô vậy.
Tuyên Dụ đi ra từ phòng thay đồ, áo sơ mi vẫn chưa cài tử tế, tóc cũng rối bù.
“Tuyên Dụ, đặt điện thoại xuống 10 phút nào.” Úc Văn Yến đi đến trước mặt cô, chỉnh lại cổ áo cho cô.
Tuyên Dụ phát hiện tin nhắn càng trả lời thì càng nhiều nên đành từ bỏ, úp điện thoại xuống mặt bàn, không thấy thì sẽ không vội trả lời nữa.
“Tối nay phải đi tụ tập ở nhà giáo sư Dương à?” Úc Văn Yến hỏi cô.
Tuyên Dụ chê Úc Văn Yến hành động chậm chạp nên cô tự tay mình chỉnh lại, đồng thời trả lời câu hỏi của anh: “Ừhm, ăn tối xong thì ra ngoài đi hát.”
“Đến lúc đó anh tới đón em, nói trước rồi đấy.” Úc Văn Yến lo cô lát nữa sẽ đồng ý lời mời của người khác, nên vội phải lịch trước.
Tuyên Dụ: “Yên tâm đi, em cũng chẳng còn sức mà chơi thêm đâu, hai tăng là đã là giới hạn của em rồi.”
Điện thoại trên bàn bỗng rung lên, Tuyên Dụ nhìn sang, nhưng bị Úc Văn Yến xoay mặt lại.
“Sao, sao thế?” Tuyên Dụ theo phản xạ có điều kiện nắm lấy cổ tay anh, sững sờ nhìn.
Úc Văn Yến cúi người xuống hôn lên khóe môi cô: “Nụ hôn chào buổi sáng, anh đi làm đây.”
“Ờ….. Ừhm, được rồi.” Tuyên Dụ đứng ngẩn tại chỗ, đưa tầm mắt nhìn theo Úc Văn Yến ra khỏi nhà.
Cửa khép lại, cô mới lộ ra một nụ cười ngượng ngùng. Từ trước đến giờ hai người không để ý những chuyện này, chắc anh thật sự không hài lòng vì sáng nay cô cứ mải mê điện thoại mà phớt lờ anh.
Cô cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn cho Úc Văn Yến được ghim trên đầu danh sách.
Tuyên Dụ:【Anh Úc tốt bụng, lúc tới có thể mua giúp em bánh ngọt với đồ uống của tiệm Sen được chứ. Mua một phần cho anh nữa.】
Anh trai:【Anh còn tưởng em ý thức ra được sai lầm của mình, định nói lời nhẹ nhàng cơ.】
Tuyên Dụ:【Em nói rồi mà, còn dặn dò anh mua cho anh một phần nữa đó.】
Anh trai:【Anh thật sự cảm ơn em nhiều lắm.】
Tuyên Dụ có thể tưởng tượng được giọng điệu của Úc Văn Yến khi nhắn những lời này, nhịn không được bật cười ra tiếng.
Lý Tô Tô gọi điện thoại tới, thúc giục Tuyên Dụ ra cổng khu dân cư, nói cô ấy và Trần Tả Ninh đã tới nơi.
Khu Vạn Hợp có an ninh nghiêm ngặt, xe không thể tùy ý ra vào, cần chủ nhà liên hệ trước với ban quản lý mới được phép vào.
Sau khi nhận được tin, Tuyên Dụ gọi ngay tới chỗ bảo vệ nói rõ tình hình trước, sau đó thu dọn đồ đạc xuống bãi đỗ xe để hội ngộ với họ.
Kéo cánh cửa phía sau xe ra, một bó hoa hồng trắng đập vào mắt khiến Tuyên Dụ khựng lại.
Lý Tô Tô ngồi ghế trước quay đầu lại, đoán chắc cô sẽ ngạc nhiên, ánh mắt nhìn cô toàn sự trêu chọc.
Lý Tô Tô nói: “Tốt nghiệp vui vẻ nhé, quà của tớ và Tả Ninh tặng cậu đấy.”
“Mau lên xe đi, phải trang điểm xong trước khi đến trường, để chúng em chụp cho chị vài tấm ảnh.” Trần Tả Ninh hóa thân thành em gái điều phối, trong đầu đã sắp xếp toàn bộ lịch trình hôm nay cho Tuyên Dụ xong.
Tuyên Dụ vừa ngồi lên xe, khăn ướt của Trần Tả Ninh đã dí lên mặt cô và bắt đầu trang điểm cho cô.
Buổi lễ tốt nghiệp hôm nay không yêu cầu Tuyên Dụ tham gia với tư cách nhân viên công tác. Vì học kỳ mới bắt đầu, thời hạn làm công việc trợ giảng bán thời gian của cô cũng đã kết thúc nên sẽ có người mới đến tiếp quản công việc của cô.
Tuyên Dụ không còn gánh nặng nên cô tham gia với một tâm trạng vô cùng thoải mái, có bị yêu cầu tạo dáng chụp ảnh cũng sẵn lòng phối hợp vui vẻ.
–
Sau khi buổi lễ tốt nghiệp dài dòng và nghi thức trao bằng tốt nghiệp kết thúc, Tuyên Dụ và Đào Kỳ cùng nhau mang hoa đến tặng Dương Trí.
Cả hai biết ơn Dương Trí từ tận đáy lòng, bởi vì đề tài cả hai làm là một hướng nghiên cứu mà hiện tại ở trong nước có rất ít thông tin liên quan tới và các giảng viên chấm thi bảo vệ luận án tốt nghiệp không hiểu sâu, bởi họ đã quen dùng tư duy logic của chính mình để suy nghĩ về các đề tài. Vậy nên tại buổi bảo vệ, họ cho rằng kết quả bài luận của các cô trình bày chưa tốt, không đưa ra được kết quả rõ ràng. Sau đó ra ngoài, Tuyên Dụ và Đào Kỳ đã chuẩn bị tinh thần xong cho lần bảo vệ luận án thứ hai.
Dương Trí xong buổi chấm bảo vệ của anh ấy thì đã vội vàng tìm họ hỏi tình hình. Sau khi biết được chi tiết tình hình, anh ấy lập tức sầm mặt, bảo hai người về nhà đợi kết quả.
Phản ứng của thầy hướng dẫn khiến trong lòng cả hai càng thêm hoang mang, họ cũng đã chuyển từ chuẩn bị tinh thần cho lần thứ hai bảo vệ sang tâm lý sẵn sàng chấp nhận hoãn tốt nghiệp.
Hôm đó khi về nhà, Tuyên Dụ đã than vãn với Úc Văn Yến nguyên một đêm, hại anh suýt nữa đi làm muộn vào sáng hôm sau.
Hai ngày sau, họ nhận được kết quả thông qua bảo vệ luận án từ hệ thống thì đều ngớ người ra, thầm nghĩ có phải giáo sư cố ý bày dáng vẻ cho họ nhìn chứ thực ra là rất hài lòng với hai người các cô?
Từ miệng của một đàn anh đã học tiến sĩ năm nhất mới biết, Dương Trí đã quay lại ‘làm một trận lớn’ với mấy vị giáo sư chấm thi, nếu phát ngôn bừa bãi thì anh ấy đã không thể là người đứng đầu cả nước trong lĩnh vực nghiên cứu này được, mấy người ngoài chuyên ngành đừng xen vào. Anh ấy còn mời đến vài vị giáo sư lớn để thảo luận, bỏ ra rất nhiều công sức mới giữ được hai cô khỏi vào danh sách bảo vệ lần hai, để có thể tốt nghiệp thuận lợi.
Dương Trí đã chuẩn bị đồ ăn ở nhà ngay sau khi tham gia lễ tốt nghiệp, anh ấy mặc tạp dề và khẽ hát khi mở cửa cho các cô.
“Đàn chị và đàn chị thứ 2 của các em tới rồi đây, mau ra đây chúc vài câu tốt lành đi, xin chút may mắn từ họ nào, để sang năm còn thuận lợi tốt nghiệp chứ.” Dương Trí gọi với vào trong phòng.
Bốn người đàn em chạy tới lối đi vào, nhét hoa vào trong lòng các cô rồi kéo họ tới chụp ảnh chung.
Không biết Dương Trí đã mặc quần áo giáo sư từ lúc nào, xếp hàng đợi chụp ảnh chung cùng hai người họ.
Đào Kỳ không có dự định gì sau đó nên ở lại cùng chuẩn bị bữa tối với mọi người. Còn Tuyên Dụ đã hẹn với các sinh viên tới chụp ảnh nên cô vội vàng rời đi.
Vào buổi trưa, mặt trời gay gắt, Tuyên Dụ vẫn mặc bộ đồ tốt nghiệp thạc sĩ từ vải cotton, không thoáng khí, chiếc áo sơ mi bên trong váy có lẽ đã ướt đẫm một tầng mồ hôi mỏng. Cô không để tâm quá nhiều, xuyên qua đại lộ rợp bóng cây, đến trước thư viện trường học nơi đã hẹn gặp mặt các sinh viên.
Tuyên Dụ giật mình trước số lượng người đang chờ đợi. Cô chỉ biết rằng có khá nhiều học sinh muốn chụp ảnh cùng mình, nhưng không ngờ số lượng lại nhiều đến mức đếm không xuể, hơn nữa mỗi người còn cầm theo một bó hoa.
“Cô Tiểu Tuyên! Cô tới rồi!” Văn Hòa Sưởng nhìn thấy Tuyên Dụ đầu tiên, vẫy tay với cô.
Mọi người cùng nhau nhìn lại.
Tuyên Dụ bỗng thấy lo lắng, cười nói xin lỗi: “Ngại quá, để mọi người đợi lâu rồi.”
“Cô Tiểu Tuyên, tặng cô!” Văn Hòa Sưởng đưa bó hoa cho cô, những bạn học khác cũng ùa lên.
Tuyên Dụ chỉ có thể duy trì trật tự hiện trường trước: “Mọi người từ từ đã nào, đợi sau khi chúng ta chụp ảnh chung cô sẽ nhận, được chứ? Cô muốn mọi người cùng cầm hoa chụp ảnh.”
Tính tự giác của sinh viên đại học được thể hiện hoàn hảo trong khoảnh khắc này, cũng không biết bắt đầu từ ai, mọi người đều tự giác xếp thành hàng dài.
Ngay lúc cô đang luống cuống không biết làm gì, một “vị cứu tinh” xuất hiện, trên tay cầm hai phần đồ uống và bánh ngọt mà cô đã yêu cầu hôm nay.
“Em đang tổ chức họp fan à?” Úc Văn Yến thong thả bước tới, trêu chọc hỏi Tuyên Dụ.
Được rồi, không phải vị cứu tinh, mà là người tới phá đám.
Tuyên Dụ chỉnh lại tua trên mũ, hơi đắc ý nói: “Các bạn học thích em, muốn chụp ảnh chung với em, hiểu không hả?”
Úc Văn Yến liếc nhìn một hàng người dài: “Cô Tiểu Tuyên, anh muốn chụp ảnh chung với em thì cũng phải xếp hàng đúng không?”
Tuyên Dụ: “Cái đó là đương nhiên.”
Lúc này, trong đám người thích hóng chuyện có sinh viên gây rối, hô to: “Chồng cô giáo ơi, anh chen ngang cũng được, em cho phép.”
Tiếng cười liên tiếp vang lên.
Tuyên Dụ bị các sinh viên trêu đùa, khuôn mặt đỏ bừng, cô đẩy Úc Văn Yến ra, quét mắt nhìn đội ngũ trước mắt: “Ai khởi xướng trước đây, cẩn thận cô hủy bỏ quyền lợi chụp ảnh của người đó đấy nhé.”
“Cô giáo Tiểu Tuyên, em đồng ý!” Nam sinh viên biết Tuyên Dụ chỉ giả vờ tức giận, vẫn dám tiếp tục trêu chọc.
Tuyên Dụ vừa tức giận vừa xấu hổ, nhưng lại chẳng làm gì được họ, quay sang nhìn kẻ cầm đầu.
Úc Văn Yến phản ứng nhanh hơn, để tránh bị liên lụy, anh liền chủ động nói: “Hôm nay trời nắng gắt, các em đến gặp cô giáo Tiểu Tuyên cũng vất vả rồi. Tôi sẽ chụp ảnh cho mọi người, xong xuôi thì về ký túc xá bật điều hòa, xem phim, nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Không chỉ chủ động đảm nhận vai trò nhiếp ảnh gia, anh còn bảo Văn Hòa Sưởng đặt đồ uống lạnh phát cho mọi người. Hành động của anh lại một lần nữa ghi điểm mạnh mẽ, lúc đầu còn có người gọi anh là đàn anh Úc, nhưng bây giờ để kéo gần khoảng cách, ai cũng gọi anh là chồng cô giáo.
Trong lúc đó, có sinh viên muốn chụp ảnh chung với hai người, Úc Văn Yến cũng vui vẻ đồng ý, biểu hiện sự thân thiện đặc biệt. Thậm chí, một vài học sinh còn khen thẳng mặt rằng anh hoàn toàn khác với những gì được nói trên diễn đàn, rằng anh thực ra rất tốt.
Sau khi chụp ảnh xong, có một sinh viên nữ nhận được một ly trà sữa vui vẻ nói cảm ơn: “Chồng cô giáo, anh tốn kém rồi.”
Úc Văn Yến cười nói: “Không cần khách khí, cũng phải cảm ơn các em đã yêu quý cô Tiểu Tuyên.”
Sinh viên nữ nhìn về phía Tuyên Dụ hết lời khen ngợi vài câu, khiến ý cười của Úc Văn Yến càng sâu.
Tuyên Dụ nghe xong thì không nhịn được bật cười trong lòng, các bạn trẻ à, đừng để bị anh lừa, anh chỉ giả vờ thôi.
Sinh viên nữ cầm trà sữa nhảy chân sáo rời đi, cô bạn tóc ngắn đi cùng khẽ thì thầm với cô ấy: “Cảm giác khen cô giáo Tiểu Tuyên thì chồng cô giáo sẽ cười càng vui vẻ hơn thì phải.”
“Bây giờ tớ tin bài đăng nổi bật trong khu vực trò chuyện rồi, chính là cái bài《Hành vi si tình khi yêu của Úc Văn Yến》. Ban đầu, tớ cảm thấy người viết chủ đề này bị thần kinh, chắc viết đoạn ngọt ngào để câu tương tác thôi, không ngờ toàn là thật.” Sinh viên nữ cầm cốc trà sữa thành kính cúi đầu hướng về phía Tuyên Dụ chào một cái, “Còn phải cảm ơn cô giáo Tiểu Tuyên nữa, cô ấy thật tuyệt! CP Tuyên Yến này tớ tuyên bố sẽ ship suốt đời!”
Một bạn học đi ngang qua nhìn thấy đội ngũ dài dằng dặc, vô cùng thắc mắc nên tiến tới hỏi: “Cho mình hỏi ở đây có hoạt động gì vậy?”
“Hoạt động à…….” Sinh viên nữ đây là buổi chụp ảnh kỷ niệm giữa các bạn trong khoa và giảng viên phụ trách bán thời gian của họ đã tốt nghiệp nhưng lời đến bên miệng lại thành ý riêng mình: “Buổi gặp mặt hội CP, đừng thấy lạ nhé.”
Bạn học ngớ người: “Ý gì vậy?”
Sinh viên nữ cười bảo không có gì rồi rời đi.
–
Tuyên Dụ không thể ngờ rằng buổi chụp ảnh kéo dài gần hai tiếng mới kết thúc, cô ngồi trên bậc thang trước thư viện và không muốn đứng dậy.
“Anh còn chưa chụp mà, cô giáo Tiểu Tuyên.” Úc Văn Yến đi về phía cô.
Tuyên Dụ cởi mũ ra, chiếc kẹp dùng để cố định làm mái tóc dài của cô bị loạn lên nhưng cô quá lười để chỉnh lại, dùng mũ như quạt gió phe phẩy, đã sớm hết kiên nhẫn: “Anh chụp cái gì chứ, cũng có phải không gặp nhau nữa đâu.”
Thời tiết oi bức, má cô xuất hiện một mảng ửng hồng, Úc Văn Yến áp một chai nước trái cây lên má cô khiến cô giật mình nhảy dựng lên.
“Anh sai rồi.” Úc Văn Yến giơ tay lên nhận thua nhưng biểu hiện chẳng có chút thành ý nào.
Nắm đấm đang định giáng xuống của Tuyên Dụ thu lại sức lực, chỉ nhẹ nhàng đẩy anh một cái.
Mồ hôi đã làm áo sơ mi ở anh ướt nhẹp, thái dương còn đổ vài giọt mồ hôi. Tuyên Dụ thấy thế, rút khăn tay ra: “Tới đây, em lau mặt cho anh.”
Úc Văn Yến cúi người thấp cho vừa chiều cao cửa cô, nhắm mắt lại để mặc cô ra tay không chút nhẹ nhàng.
Văn Hòa Sưởng vẫn hỗ trợ nãy giờ hỏi: “Cậu, mợ, xong chưa ạ? Hai người muốn đi đâu chụp ảnh tiếp?”
Tuyên Dụ thu lại rác, liếc nhìn sân trường rộng lớn, tiếc nuối nói: “Thật ra trong sân trường cũng có rất nhiều chỗ có kỉ niệm đáng giá nhưng tiếc là không đi được rồi, e là không chụp được mấy tấm nữa.”
“Không sao, ghi nhớ trong lòng cả rồi.” Úc Văn Yến nói, “Đợi cô giáo Tiểu Tuyên của chúng ta công thành danh toại rồi vẫn sẽ quay lại, đúng không?”
Anh lại tâng bốc cô rồi, nhưng vẫn rất có ích.
Cô cười nói: “Phải!”
Hai người chọn chụp ảnh lưu niệm ở đại lộ rợp bóng cây. Vào buổi chiều, ánh sáng và bóng râm tại đây rất đẹp, cũng hòa hợp với không khí của mùa tốt nghiệp.
Tuyên Dụ vẫn mặc áo thạc sĩ nhưng cô đã cởi mũ xuống.
Úc Văn Yến chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần tây thoải mái, cúc áo mở một chiếc, tay áo xắn lên tùy ý, phong cách nhẹ nhàng trưởng thành nhưng lại rất xứng đôi với Tuyên Dụ.
Sau khi Úc Văn Yến nhận được ảnh chụp, lập tức đăng lên khoe khoang trên vòng bạn bè.
Tuyên Dụ còn phải vội vã quay về tham gia bữa tiệc nên cũng không kịp nhìn xem anh viết cái gì.
“Văn Yến?” Từ phía xa có một vị giáo sư già bước tới, ông ấy mặc áo giáo sư màu đỏ, nhìn cổ áo là biết không phải nhân vật đơn giản.
Tuyên Dụ cảm thấy khá quen mắt nhưng lại không nhớ ra là ai nên quay đầu nhìn về phía Úc Văn Yến.
Trong mắt Úc Văn Yến thoáng qua tia kinh ngạc, anh bước nhanh tới phía trước chào đón: “Giáo sư Dương, thầy vừa xong lễ trao bằng à?”
Tuyên Dụ nhớ ra đây là giáo sư hướng dẫn nghiên cứu sinh của Úc Văn Yến, cũng là bố của Dương Trí. Ba năm ở trường, thường xuyên tới nhà Dương Trí liên hoan nhưng cô chưa từng gặp mặt ông giáo sư Dương này. Vậy mà mới ở cùng Úc Văn Yến chưa đến nửa ngày đã gặp được ông ấy. Một vài ký ức đáng xấu hổ ùa về trong đầu cô, khiến cô lặng lẽ cúi đầu, cố gắng thu nhỏ sự hiện diện của mình.
Giáo sư Dương chú ý tới Tuyên Dụ, cười trêu chọc: “Cô này là… cô bạn gái nhỏ mà năm đó em bỏ cả buổi họp nhóm cũng phải đi theo đuổi à?”