Ước Nguyện Ngày Xuân - Sơ Li

Chương 73



 

Úc Văn Yến quan sát toàn bộ hành động của Tuyên Dụ một cách rõ ràng, tự nhiên nhận lại ví tiền, cười hỏi: “Thấy rồi à?”

“Anh…… lúc đó cũng ở đó sao?” Tuyên Dụ bồi hồi hỏi, cũng không hiểu sao trong lòng lại có chút bồn chồn, xen lẫn một niềm vui khó tả. Giống như khi anh dạy thêm cho cô hồi ở trường học, trước khi đi gặp anh, cô luôn có cảm giác như vậy. Mất rất nhiều thời gian cô mới hiểu rõ, đó là rung động, trái tim trong lồng ng.ực rung lên vì anh, cảm giác tê dại lan tràn khắp tứ chi.

Úc Văn Yến vuốt phẳng tấm ảnh, khôi phục lại trạng thái ban đầu: “Ừhm, nghe nói em đi du lịch ở Quý Đô, lúc đó anh cũng đang tự lái xe du lịch, tiện đường ghé qua. Không ngờ lại thật sự gặp được, nhưng lại ngại tiến đến quấy rầy.”

Dưới màn đêm, nụ cười của cô như những vì sao sáng, như ánh đèn, đẹp đến mức không thể tin nổi. Anh biết chụp lén không phải chuyện gì hay ho, nhưng nhấn nút chụp là điều anh không thể kìm lòng được.

Lúc ấy, anh đã suy nghĩ, phải tới bao giờ cô mới cười với anh như vậy.

“Không định giao nộp đấy chứ?” Úc Văn Yến cất ví tiền vào túi kín trong áo khoác. “Đây là tài sản trước hôn nhân, em đừng hòng nghĩ lấy đi nhé.”

Không khí ấm áp tình cảm bị đánh cho tan biến không ít bởi hai câu nói của anh, Tuyên Dự lườm anh một cái: “Trên tấm ảnh còn là em đấy nhé.”

Úc Văn Yến không trả lời, dù sao cũng sẽ tuyệt đối không giao bức ảnh ra đâu, đây là bảo bối đã đồng hành cùng anh bao năm, vượt qua bao khó khăn. Anh quay người, bước về phía xe, đi được vài bước thì dừng lại.

“Nắm tay một chút, làm hòa nhé.” Anh đưa tay về phía cô.

Trong đôi mắt người đàn ông ánh lên ý cười tinh nghịch, Tuyên Dụ giả vờ nghiêm túc mấy giây, rồi cũng chạy bước nhỏ tiến tới nắm tay anh, rồi ôm chặt cánh tay anh vào trong lòng.

Tuyên Dụ học theo dáng vẻ dương dương đắc ý thường ngày của anh, nói: “Không ngờ người nào đó lại thích em đến thế.”

“Đúng vậy, thích đến phát điên, không nhìn thấy em thì cả thế giới như mất đi ánh sáng.” Úc Văn Yến dùng giọng điệu khoa trương, không chút cảm xúc để đọc lời tâng bốc sến sẩm.

Tuyên Dụ đấm nhẹ vào tay anh: “Đừng che giấu nữa.”

Úc Văn Yến liếc nhìn cô, thừa dịp cô không chú ý, dùng bàn tay rảnh rỗi của mình ôm đầu cô, hôn mạnh một cái lên má cô, sức lực vô cùng lớn, khiến cô suýt không đứng vững.

“Điên rồi à!” Tuyên Dụ trợn tròn mắt nhìn.

Úc Văn Yến sảng khoái cười ra tiếng: “Ừhm, thích em, thích đến mức sắp phát điên rồi.”

“Anh đừng nói nữa.” Tuyên Dụ đỏ mặt.

Giọng Úc Văn Yến trầm khàn, như có chút sạn: “Câu vừa rồi, là thật lòng đấy.”

Tuyên Dụ nở một nụ cười nhàn nhạt, cả trái tim đều vì lời anh nói mà ấm áp lạ thường.

Năm nay, Ôn Trạch Tự còn mời thêm gia đình một đồng nghiệp cùng bộ phận đang làm việc tại Nhật đến cùng nhau đón năm mới.

Nghe Úc Thanh nói, vợ của anh ấy là một tác giả viết truyện trinh thám nổi tiếng trong nước, cả hai đều là tác giả và họa sĩ ký hợp đồng với cùng một nền tảng nhưng thuộc các thể loại khác nhau, nên có thể xem như bạn thân.

Tuyên Dụ chưa từng lăn lộn trong giới tiểu thuyết hay truyện tranh, nên khi Úc Thanh giới thiệu thỉnh thoảng cô ấy lại dùng vài từ khá lạ, cô nghe như lạc trong lớp sương mù, chỉ có thể gật đầu nói thì ra là thế.

Ngoài ra, cô còn chú ý đến một điểm—— con gái của họ cũng sẽ cùng tới.

Buổi sáng đêm giao thừa, Phó Tư Lãng đưa vợ của anh ấy là Quý Noãn tới thăm nhà, cô cũng đã gặp được cục bánh gạo nếp Tiểu Lê Hoa đáng yêu trong lời kể của Úc Thanh.

Tuyên Dụ vẫn còn thắc mắc tại sao lại đặt biệt danh như vậy, nhưng khi đứa bé nở nụ cười ngọt ngào nhìn cô, trên khóe môi hiện lên hai lúm đồng tiền nhàn nhạt thì cô lập tức hiểu ra, cảm thấy biệt danh này của cô bé thật kỳ diệu, vô cùng phù hợp.

Úc Thanh còn lo lắng đột nhiên xuất hiện người lạ chưa từng gặp mặt vào năm mới, thì Tuyên Dụ sẽ ngại, nhưng cô ấy hoàn toàn lo thừa rồi.

Tuyên Dụ như một chị lớn, cùng Quý Noãn chăm sóc Tiểu Lê Hoa, làm việc rất đáng tin cậy.

Chẳng bao lâu, hai người đã trò chuyện rôm rả với nhau.

Tuyên Dụ vốn hơi căng thẳng khi gặp người ngoài, nhưng với Quý Noãn thì hoàn toàn không, nhìn gương mặt ngọt ngào giống Trần Tả Ninh của cô ấy, không hề lạnh lùng, đôi mắt cười cong như vầng trăng, má có lúm đồng tiền, chẳng hiểu sao lại khơi dậy bản năng bảo vệ của một người chị, khiến cô không kìm được mà muốn trò chuyện thêm vài câu.

Tiểu Lê Hoa ngồi bên cạnh chơi dán sticker, thấy chị xinh đẹp cứ nhìn mẹ mãi, cố gắng vươn tay dài ra, dán hình con thỏ lên áo Tuyên Dụ.

“Tiểu Lê Hoa, không được dán linh tinh.” Quý Noãn ôm cô bé lại.

Tiểu Lê Hoa mới một tuổi, đang bi bô tập nói, nên học theo khẩu ngữ của mẹ: “Có, thể!”

Quý Noãn véo má con gái, nói với Tuyên Dụ: “Con bé là một đứa nhỏ nghịch ngợm, chị Tiểu Dụ thông cảm chút nhé.”

Tuyên Dụ lấy miếng sticker hình thỏ xuống, dán lên má Tiểu Lê Hoa, trêu đùa cùng cô bé: “Tiểu Lê Hoa muốn chơi cùng cô đây mà.”

Tiểu Lê Hoa cũng không phản kháng, đôi mắt to như quả nho nhìn xuống dưới, phồng má lên, cố gắng nhìn miếng sticker dán trên mặt mình.

Chân tay nhỏ nhắn ngắn ngủn khi làm những hành động này trông thật ngộ nghĩnh, Tuyên Dụ ôm cô bé vào lòng, ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt trên người cô bé, trái tim mềm nhũn.

Ở lối vào truyền đến tiếng mở cửa, ba người đàn ông đã đi siêu thị cách đó vài cây số để mua sắm đã về. Dù sao cũng là ăn Tết, nên đương nhiên phải có hương vị của đồ ăn trong nước, nguyên liệu ưu tiên chọn loại xuất khẩu từ Trung Quốc.

Quý Noãn và Úc Thanh đứng dậy ra đón, Tuyên Dụ ôm đứa bé đi theo phía sau.

Tiểu Lê Hoa đang bắt đầu học nói, lại là một bé thích nói chuyện, nhìn thấy có người đến, liền dùng đầu ngón tay nhỏ chỉ vào nói: “Đây là bố, chú…… vẫn là chú nữa.”

Giọng nói đáng yêu, ngọt ngào khiến trái tim Tuyên Dụ tan chảy, cô dịu dàng khen ngợi: “Tiểu Lê Hoa thật thông minh quá.”

“Chị là chị.” Tiểu Lê Hoa nhìn ngắm Tuyên Dụ vài giây, ngoan ngoãn tựa vào vai cô.

Tuyên Dụ và Tiểu Lê Hoa tương tác với nhau, khóe mắt cô liếc thấy ánh mắt của Ôn Trạch Tự và Úc Văn Yến đều sáng lên.

“Có muốn ôm không?” Tuyên Dụ hỏi hai người đàn ông.

Họ nhanh chóng đặt đồ trong tay xuống, xoa tay mấy lần cho ấm, nhưng khi chuẩn bị tiến lên, thì một giọng nam lạnh lùng vang lên sau lưng cắt ngang họ.

Phó Tư Lãng nói: “Rửa tay trước đã.”

Hai người thế mà lại ngoan ngoãn vào phòng vệ sinh rửa tay.

Tuyên Dụ giao bé con cho Úc Văn Yến, anh ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng đung đưa, cảm nhận trọng lượng của cô bé trong vòng tay.

Tiểu Lê Hoa cười híp mắt ôm cổ anh nói: “Máy bay, ngồi máy bay!”

Úc Văn Yến không hiểu có ý nghĩa gì nên nhìn về phía Ôn Trạch Tự.

“Làm sao tôi biết được.” Ôn Trạch Tự hơi cau mày, thật sự nghiêm túc suy nghĩ.

Phó Tư Lãng bình thản nói: “Ý là nâng cao lên, nhưng khuyên các cậu đừng tùy tiện nâng, đứa bé này tinh quái lắm, biết các cậu sẵn lòng nâng cao, sau này thấy các cậu là đòi nâng lên suốt đấy.”

Úc Văn Yến và Ôn Trạch Tự chưa làm cha, đương nhiên không tin trẻ con lại có nhiều tâm tư vậy, hai người cứ thay phiên nhau nâng lên mấy lần, Tiểu Lê Hoa cười haha, khiến họ càng ra sức nâng hơn.

Tuyên Dụ đứng ở góc bàn bếp chuẩn bị nguyên liệu gói sủi cảo, nhìn cảnh ấm áp trong phòng khách. Úc Văn Yến dễ bị cô bé ngọt ngào Tiểu Lê Hoa chinh phục không lạ, nhưng không ngờ Ôn Trạch Tự cũng là kiểu cuồng con gái. Lại nhìn thêm một lần sang Phó Tư Lãng đang thảo luận với Quý Noãn nên cho bao nhiêu nước để nhào bột, chỉ dựa vào Tiểu Lê Hoa, địa vị của anh ấy trong ba người đàn ông đã cao hơn hẳn một bậc.

“Chị Tiểu Dụ, chị và anh trai em định có con chưa?” Úc Thanh nhỏ giọng hỏi.

Tuyên Dụ trả lời ngược lại: “Hai người thì sao, có kế hoạch gì chưa?”

Úc Thanh ngượng ngùng cười: “Tạm thời thì chưa nghĩ đến, em không thích trẻ con lắm. Ý em là những đứa trẻ nghịch ngợm phá phách ý, chứ bé gái đáng yêu như Tiểu Lê Hoa thì em rất thích.”

Từ nhỏ, Úc Thanh đã phải giúp mẹ chăm sóc các em trai em gái sinh ra sau khi mẹ tái hôn. Mối quan hệ giữa họ không mấy vui vẻ, nên cô ấy không mặn mà với trẻ con. Dù sau khi tiếp xúc với Tiểu Lê Hoa, cô ấy có phần thay đổi cách nhìn về trẻ em, nhưng trong lòng vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận.

“Chúng ta cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi.” Tuyên Dụ đã nhìn thoáng hơn về chuyện con cái, hiện tại cô nên tập trung vào buổi bảo vệ luận văn hai tháng nữa và lễ tốt nghiệp bốn tháng sau.

Sau bữa tối, mọi người đều tự tìm hoạt động giải trí riêng, tiếng chương trình Gala Xuân Vãn phát từ phòng khách làm nền, không khí Tết tràn đầy.

Chưa đến 10 giờ, Tiểu Lê Hoa đã không trụ nổi thức đêm, ngủ thiếp đi trong lòng Quý Noãn.

Phó Tư Lãng đi tới, nhỏ giọng nói: “Để anh bế cho.”

Quý Noãn nhìn về phía Ôn Trạch Tự và Úc Văn Yến đang đánh cờ trên tấm tatami, hỏi: “Anh không chơi à?”

“Chơi với họ chẳng có gì thú vị, nói vài câu lại quay về công việc.” Phó Tư Lang nhẹ nhàng ôm Tiểu Lê Hoa vào lòng, “Em đi chơi đi, hiếm khi kết thêm bạn bè.”

Quý Noãn nghe Úc Thanh và Tuyên Dụ nói muốn ra ngoài đốt pháo hoa, tâm hồn sớm đã bay xa, nhưng không ngờ lại bị Phó Tư Lãng nhìn thấu.

Đặt con gái vào trong lòng Phó Tư Lãng, Quý Noãn nhanh chóng chạy ra sân nhà.

“Quay lại.” Phó Tư Lãng gọi cô ấy lại.

Quý Noãn thành thật lùi lại hai bước, mở to đôi mắt to tròn chờ anh ấy nói tiếp.

Phó Tư Lãng: “Mặc áo khoác vào rồi ra ngoài.”

Trong nhà có lò sưởi, mặc áo ngắn tay cũng không sao, nhưng ngoài trời nhiệt độ dưới 0 thì  anh ấy lo cô ấy lại nổi hứng chơi tuyết, lỡ cảm lạnh thì không hay.

“Tuân lệnh!” Quý Noãn đặc biệt lấy áo lông vũ của Phó Tư Lãng mặc vào.

Phó Tư Lãng bất đắc dĩ, thầm nghĩ cô ấy và con gái đều tinh quái như nhau vậy, biết quần áo của mình dễ bẩn nên mặc đồ của anh ấy đi đốt pháo hoa đây mà.

Quý Noãn kéo cửa sát đất ra, Tuyên Dụ chủ động nhường vị trí ở giữa, mời cô ấy ngồi xuống.

Úc Thanh muốn chụp vài bức ảnh chúc mừng năm mới để đăng lên weibo, vừa hay Quý Noãn cũng cần, thế là Tuyên Dụ trở thành nhiếp ảnh gia cho cả hai.

Một tay cô cầm điện thoại chụp, tay còn lại giơ chiếc điện thoại khác lên chiếu sáng, chỉ huy họ pose dáng dưới cây hoa anh đào trong sân.

Sau khi chụp xong, hai người ăn ý ngồi dưới mái hiên bắt đầu chỉnh sửa ảnh, soạn nội dung.

Tuyên Dụ bỗng cảm thấy bốn phía yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng ca múa từ chương trình Xuân Vãn trên tivi, bèn hỏi: “Thật hiếm đấy, Úc Văn Yến và anh Ôn đánh cờ mà không cãi nhau luôn.”

Úc Thanh quay đầu nhìn, cười nói: “Vẫn là anh Phó cơ trí, ôm Tiểu Lê Hoa đang ngủ xem trận đấu, hai người họ không dám cãi to, ngay cả nói chuyện cũng nhỏ giọng.”

Tầm nhìn của Tuyên Dụ bị ghế sofa che mất, cô đứng lên mới nhìn thấy tình hình thêm tấm tatami, không nhịn được bật cười.

Quý Noãn và Úc Thanh vừa đăng bài lên weibo xong, đã bị các fan phát hiện ra khung cảnh giống nhau, họ đều đang hỏi có phải hai người đang đón Tết ở cùng nhau hay không.

Họ định đăng ảnh chụp chung để giải thích, vậy nên Tuyên Dụ lại giúp họ chụp thêm một tấm ảnh chung.

Bận rộn đến 11 giờ rưỡi, bỗng tuyết rơi bất ngờ, họ chỉ có thể trốn vào trong nhà.

Quý Noãn đặc biệt phấn khích với thời tiết tuyết rơi, dán mắt vào cửa sổ, nhìn những bông tuyết lớn như lông ngỗng trên trời, ngạc nhiên nói: “Phó Tư Lãng, tuyết rơi đúng lúc hoa anh đào nở, lần đầu tiên thấy luôn đấy!”

Phó Tư Lãng vừa đặt Tiểu Lê Hoa đã ngủ ngon lên ghế sofa, bước tới, liếc mắt nhìn khung cảnh đẹp ngoài cửa sổ, nói: “Ừhm, đúng là hiếm thấy.”

Úc Thanh nghe nói đây là hiện tượng tự nhiên hiếm có, chẳng ngại lạnh, giơ điện thoại đi ra dưới hiên chụp ảnh.

Quý Noãn lập tức theo sát phía sau.

Những cánh hoa anh đào bay tán loạn trên không như hòa lẫn với những bông tuyết rơi, Tuyên Dụ nhìn đến ngây người, cô không ngờ lại có thể nhìn thấy tuyết mùa đông cùng với hoa mùa xuân cùng lúc.

Trong tivi, chương trình đã bước đến giai đoạn đếm ngược trước giao thừa, người dẫn chương trình thay nhau nói lời chúc phúc, mong về một năm mới tuyệt vời phía trước, giọng điệu của họ cao vút.

Ngoài sân, hai đôi vợ chồng ân ái dựa sát vào nhau nhỏ giọng nói chuyện, thưởng thức cảnh hiếm hoi khi hoa anh đào bay trong tuyết.

“Đang nghĩ gì vậy?” Úc Văn Yến bước tới bên cô, cúi đầu nhìn vẻ mặt của cô, tưởng rằng tâm trạng cô không tốt.

Tuyên Dụ thản nhiên cười nói: “Cảm thấy mọi thứ thật viên mãn.”

“Anh còn tưởng em tức cảnh sinh tình.” Úc Văn Yến thở phào nhẹ nhõm rất rõ ràng.

Tuyên Dụ ôm lấy eo anh: “Úc Văn Yến, có thể gặp lại anh một lần nữa, thật tốt.”

Cô vốn cho rằng ngày tháng sau này sẽ mãi là sự tiếc nuối, nhưng anh đã tới, bù đắp mọi thiếu sót.

“Ngốc quá.” Úc Văn Yến vu.ốt ve bờ vai cô.

Tuyên Dụ tựa vào lòng anh, cô vô cùng cảm ơn khoảng thời gian sau khi tái hợp này, có thể do không khí quá tốt, khiến cô không nhịn được thốt ra những lời trong lòng.

“Em cho rằng em có thể quên được anh.”

“Em cho rằng em chẳng sao cả.”

Cô dừng lại một chút, rồi nói: “Nhưng dường như, rất khó.”

“Lúc chúng ta gặp lại, em đã không hề do dự mà đẩy anh ra xa, anh còn tưởng em thật sự không quan tâm anh nữa. Chẳng lẽ A Dụ của chúng ta vẫn đang kìm nén điều sao?” Úc Văn Yến khẽ cười hỏi.

Tuyên Dụ nhìn anh chăm chú, gật đầu: “Đúng vậy, em kiềm chế, đè nén tình cảm đối với anh.”

Cô từng nghĩ không nên như vậy, lẽ nào chẳng phải nên là tình yêu thời học sinh rồi sau đó thuận theo tự nhiên tiến tới hôn nhân sao?

Nhưng mọi chuyện đều khó lường, họ chia tay trong sự không êm đẹp.

Cô đã từng có rất nhiều suy nghĩ, nhưng khi Úc Văn Yến nhìn cô, cô biết mọi thứ không thể qua đi.

Mười giây cuối cùng đếm ngược đến năm mới, Úc Văn Yến cúi đầu nhìn cô, trong mắt chỉ có cô.

Tiếng chuông báo hiệu năm mới vang lên, anh cười nói: “A Dụ, chúc mừng năm mới, mọi chuyện đều đã qua rồi.”

Năm nay cũng là một năm để họ bắt đầu lại, mỗi năm sau này họ đều sẽ bầu bạn bên cạnh nhau.

Cô nở nụ cười dịu dàng, đáp lại anh: “Ừhm, em yêu anh.”

Lời nói vừa dứt, ở một góc không ai nhìn thấy, anh cúi người hôn cô.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.