Ước Nguyện Ngày Xuân - Sơ Li

Chương 80



Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, chiếc áo len có mũ trùm đầu màu trắng đã che giấu hoàn toàn khí chất du côn khi mặc vest của Úc Văn Yến. Những người lần đầu tiên biết anh sẽ không thể tin người đàn ông này khi làm việc lại rất sắc bén và quyết đoán, trở thành “vua cà khịa” khiến đối thủ phải đau đầu.

Lúc này, vẻ mặt của Úc Văn Yến dửng dưng, đôi mắt đen láy trong suốt, tuy độ tuổi đã bước vào đầu hai, nhưng mặt không có bất kỳ thay đổi nào, chẳng trách mấy cô mấy dì hiểu lầm anh là học sinh cấp ba.

Khóe môi Tuyên Dụ giật khẽ, trong đầu nghĩ học sinh cấp ba trong miệng bọn họ là Úc Văn Yến ấy hả? Chuyện này đừng để anh nghe được, nếu không giữa đêm anh sẽ gọi cô dậy để khoe khoang mất.

“Sao không ở nhà nghỉ ngơi?” Úc Văn Yến đến gần.

Tuyên Dụ quay mặt lại, nói với Carol: “Hiểu lầm rồi, anh ấy là chồng em.”

Không đề cập tới bất kỳ nội dung nào của tin đồn, nếu không Úc Văn Yến lại dò hỏi vớ vẩn.

“Hả? Em kết hôn cùng với học sinh cấp ba hả?” Carol hoàn toàn không hiểu ý trong lời nói của Tuyên Dụ, biểu cảm còn kinh ngạc hơn lúc nãy.

Úc Văn Yến thông qua một câu nói ngắn ngủi, đại khái biết được đã có chuyện gì xảy ra, khóe môi khẽ cong lên. Lúc Tuyên Dụ nhìn sang, anh đắc ý nhướng mày, tựa như muốn nói mau khen anh nhiều vào.

“Ý của em là…” Tuyên Dụ đương nhiên sẽ không làm theo ý muốn của Úc Văn Yến, cô định giải thích nhưng lại bị anh cắt ngang.

Úc Văn Yến níu vạt áo của Tuyên Dụ, đổi sang nói tiếng Anh bằng giọng sặc mùi trà xanh: “Đây chính là chị Carol em thường nhắc tới sao? Cô ấy còn có một cậu em họ cùng tuổi với anh phải không?”

Carol che miệng, kinh ngạc nhìn Tuyên Dụ, không thốt nổi một câu trọn vẹn, cười gượng: “Thật bất ngờ.”

“Đừng nói linh tinh chứ!” Tuyên Dụ kéo vạt áo trở lại.

Bình thường thì anh sẽ đi tới trực tiếp ôm lấy cổ của cô, người đàn ông này giờ lại giả bộ ngây thơ vô tội như học sinh cấp ba, kéo vạt áo tỏ vẻ yếu thế cái quái gì chứ.

Tuyên Dụ vội vàng giải thích: “Chồng em đùa thôi, anh ấy đã đi làm rồi, là một nhà phiên dịch.”

Vì không muốn gây chú ý, Tuyên Dụ không nói thẳng về nghề nghiệp của Úc Văn Yến.

“À?” Carol khựng lại một chút, cười to thành tiếng, “Hai người thật biết nói đùa, chị thật sự giật mình đấy.”

“Nhưng mà Tuyên Tuyên à, em trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, thật sự kết hôn với chàng trai nhỏ tuổi hơn em cũng chẳng có gì kỳ lạ.” Carol thật lòng khen ngợi Tuyên Dụ.

Tuyên Dụ nói cám ơn, hẹn cô ấy có rảnh thì cùng nhau đi ăn chung, cô không dám ở lại nữa vì không biết Úc Văn Yến sẽ làm thêm chiêu trò gì.

Kéo Úc Văn Yến quay về nhà, Tuyên Dụ chống nạnh trừng mắt nhìn anh, bày ra vẻ mặt cô cho là hung dữ nhất.

“A Dụ, nhìn em ở góc độ này thật Q*.” Úc Văn Yến dùng tay để so sánh sự chênh lệch chiều cao giữa hai người.

(*Q: Cute)

Một câu nói đã thành công kích nổ Tuyên Dụ, cô đánh vào bàn tay đang vươn ra của anh.

“Á —— em xem anh thành bao cát đấy à?” Úc Văn Yến đau đến nỗi cau mày, mu bàn tay xuất hiện một vệt đỏ, có thể thấy cô đã dùng lực mạnh đến mức nào.

Mượn việc này để lấn tới, anh đi theo Tuyên Dụ vào cửa, đuổi theo sau lưng cô la hét ầm ĩ, dùng những lời lẽ phóng đại: “Gãy xương rồi! Hình như tay của anh bị gãy rồi!”

Tuyên Dụ nhét vào trong miệng anh một miếng táo, lạnh lùng nói: “Yên lặng, ồn chết đi được.”

Lời nói của Úc Văn Yến bị chặn nên tạm dừng lại, miệng nhai táo cô đút cho, nghiền ra nước ngọt, nhận xét: “Khá ngon đó.”

“Cái đồ quỷ ấu trĩ.” Tuyên Dụ không để ý tới Úc Văn Yến, cô ngồi lên ghế bập bênh, cầm lấy tài liệu lịch sử đang úp ngược trên bàn, tiếp tục học tập.

Úc Văn Yến đi đến chen chúc với Tuyên Dụ, nhất quyết muốn ngồi chung ghế bập bênh với cô.

“A, anh vẫn muốn ăn.” Úc Văn Yến ôm lấy eo Tuyên Dụ, nằm sấp trên người cô giống như một con gấu túi.

Tuyên Dụ đút toàn bộ trái cây cô không thích ăn cho Úc Văn Yến và chỉ ăn cái mình thích.

“Anh cũng thích ăn dưa lưới mà.” Úc Văn Yến nuốt miếng chuối tiêu mềm ngấy xuống, lên tiếng phản đối.

Tuyên Dụ xiên một miếng dưa lưới, đưa vào trong miệng mình, hàm hồ nói: “Không được, em không thích ăn chuối tiêu, anh cắt nó ra thì anh ăn hết đi.”

Hai người họ cũng cãi nhau trong nửa giờ về chủ đề trái cây không bổ dưỡng, nhưng không ai cảm thấy nhàm chán, thời gian vô thức trôi qua.

“Không phải anh nói nấu mì thịt bò sao?” Tuyên Dụ đẩy tay Úc Văn Yến ra, “Không cho phép anh lười biếng.”

Úc Văn Yến ôm Tuyên Dụ sưởi ấm và không muốn buông tay, hời hợt nói: “Chúng ta đợi thêm một giờ nữa đi, ăn luôn bữa tối.”

Tuyên Dụ: “Vậy em muốn ăn canh sườn heo rong biển.”

“Đã mua xong nguyên liệu nấu ăn trước rồi, đợi lát nữa sẽ làm.” Úc Văn Yến biết cô nhất định sẽ chọn món này nên sớm đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn.

Tuyên Dụ cười, lấy lòng anh: “Lần sau sẽ cho anh ăn dưa lưới.”

“Anh còn chưa nếm thử vị của nó là gì luôn đấy.” Úc Văn Yến cúi đầu xuống hôn lên khóe môi cô một cái, giả bộ trầm tư, nói: “Không ngọt bằng loại trong nước.”

Tuyên Dụ ghét bỏ lau đi: “Này, không ăn được nho thì nói nho chua à.”

“Ồ, anh cũng chưa từng nếm thử vị của nho.” Úc Văn Yến cúi người tới muốn hôn cô.

Tuyên Dụ ngửa về sau né tránh, cười nói: “Đừng lộn xộn nữa.”

Úc Văn Yến giữ chặt gáy cô, hôn liền mấy cái, nói: “Cũng không ngọt.”

“Được lợi còn giả ngu.” Tuyên Dụ không nhịn được quơ nắm đấm về phía anh, miệng cô đã bị hôn đến nỗi tê rần, anh còn giả bộ ngốc.

Úc Văn Yến cong môi cười nói: “Tuyên Dụ quá ngọt, không nếm ra được vị gì khác.”

Đột nhiên bị tán tỉnh làm Tuyên Dụ sửng sốt, cuối cùng cô hạ nắm đấm xuống, ngại ngùng nói: “Thu lại mấy lời tỏ tình quê mùa đó của anh đi!”

Úc Văn Yến che chỗ bị cô đánh, cười ngả về sau, nhìn cô với ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Tuyên Dụ, em cũng đáng yêu quá.”

“Không cho phép anh khen em!” Mặt Tuyên Dụ từ từ ửng hồng lên.

Úc Văn Yến đưa mặt tới, quan sát ở khoảng cách gần: “Kỳ lạ quá, A Dụ của chúng ta không chịu nổi được khen à, hèn chi trên giường khen thêm một câu, em lập tức xả lũ. Thật đúng là sở thích X kỳ lạ.”

“A a a! Úc Văn Yến, anh im miệng ngay!” Tuyên Dụ bịt tai lại.

Úc Văn Yến rất vui, chỉ cần có thể trêu chọc Tuyên Dụ như vậy, anh có thể trêu chọc cả đời.

Nghĩ đến cả đời, anh hơi phân tâm, nhìn người con gái trước mắt trong lòng tràn đầy niềm vui. Nghĩ đến chuyện họ có thể cười đùa vui vẻ ở bên nhau giống như ngày hôm nay trong suốt quãng đời còn lại, anh lập tức tràn đầy những kỳ vọng vô hạn cho tương lai.

Buổi tối trước khi ngủ, Úc Văn Yến tựa vào đầu giường đọc tạp chí giải trí, tay anh không an phận sờ lên gáy Tuyên Dụ, lúc cô sắp nổi điên anh lại đổi thành bóp nhẹ, giả bộ massage.

“Đúng rồi!” Tuyên Dụ đột nhiên nhớ ra mình còn chưa nói cho anh biết chuyện vui của Trần Tả Ninh và Quý Hành.

Xoay người lại, Tuyên Dụ chống tay lên má: “Hôm nay em ra sân chờ anh là muốn nói cho anh nghe một chuyện tốt.”

“Hửm? Luận văn đã qua kiểm tra rồi sao?” Úc Văn Yến khép tạp chí lại, nhìn về phía cô.

Tuyên Dụ lắc đầu: “Tốt hơn chuyện đó, anh đoán xem.”

“Thăng chức tăng lương à?” Úc Văn Yến vắt óc suy nghĩ, hiện tại đối với cô mà nói, công việc và cuộc sống thuận lợi chính là chuyện tốt lớn nhất.

Tuyên Dụ đánh vào tay anh: “Sao anh toàn suy nghĩ đến chuyện công việc và học tập vậy, là chuyện trong nhà.”

Úc Văn Yến suy tư chốc lát, khuôn mặt của Trần Tả Ninh hiện lên trong đầu, anh không chắc chắn hỏi: “Chẳng lẽ Tả Ninh có chuyện tốt sao?”

“Ừhm, xích lại đây.” Tuyên Dụ nhoài người vào trong ngực anh nói: “Em ấy mang thai, có bé con rồi!”

Trên mặt Úc Văn Yến lộ ra một nụ cười nhẹ: “Thật sao?”

“Chắc chắn là thật, sau khi về nước anh thay em gặp em ấy một chút, tặng em ấy món quà nhỏ em đã chuẩn bị nhé.” Tuyên Dụ đã chuẩn bị xong một món quà thật lớn để tặng cho Trần Tả Ninh.

“Được, tính cho anh một phần.” Úc Văn Yến cũng vui thay cho hai vợ chồng Trần Tả Ninh.

Tuyên Dụ dựa vào vị trí xương sườn của Úc Văn Yến, nửa nằm trong lòng anh, thoải mái đến mức sắp ngủ quên. Bỗng nhiên trong đầu hiện lên một vấn đề, cô ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Úc Văn Yến… Có phải anh không vui không?”

“Sao anh lại không vui chứ?” Úc Văn Yến bỏ tạp chí sang một bên, ôm cô nằm xuống.

Tuyên Dụ xoay người trong ngực anh, nằm sấp ở trên người anh, cử chỉ tự nhiên lại thân mật: “Bạn cùng lứa tuổi bên cạnh anh đều có con, Tả Ninh cũng có rồi, nói không chừng Thanh Thanh cũng sẽ sớm có.”

“Nhắc tới mới nhớ, hai chúng ta yêu nhau sớm nhất.”

Hai người bọn họ coi như là anh trai và chị gái, lại tụt lại phía sau em của bọn họ một khoảng xa.

“Em yêu à, cái này có gì phải so sánh chứ.” Úc Văn Yến cười khẽ.

Tuyên Dụ: “Em hỏi sai rồi sao?”

“Đây là lời phê bình nho nhỏ dành cho cô Tuyên Dụ nhé, em hỏi sai rồi.” Úc Văn Yến nhéo mũi cô một cái. “Em có nhịp sống của riêng mình, so sánh là việc vô nghĩa.”

Bọn họ ở rất gần nhau, Tuyên Dụ có thể cảm nhận được chuyển động nho nhỏ từ lồng ng.ực anh lúc cười, cảm giác ngứa ngáy từ bên tai len lỏi vào tận đáy lòng cô, tim cô đập liên hồi không kiểm soát được.

Cô cúi người xuống, dính chặt vào anh.

Không khí ngọt ngào giữa đôi tình nhân vừa ấm áp lại vừa lãng mạn.

“Vậy… Anh có buồn không?” Những lý lẽ đó Tuyên Dụ đều hiểu, nhưng cô để ý nhất vẫn là suy nghĩ của Úc Văn Yến.

Úc Văn Yến lắc đầu, tựa cằm lên phần tóc trên trán cô: “A Dụ, anh chỉ cần có em ở bên cạnh là đủ, những thứ khác, miễn cưỡng coi như thêu hoa trên gấm thôi. Nếu như sau này chúng ta không muốn có con thì tay trong tay đi ngắm nhìn cảnh đẹp toàn thế giới, hoàn thành nguyện vọng chúng ta đã hứa khi còn trẻ.”

“Hơn nữa, anh và em ngày ngày đều đùa cợt vui vẻ, có lẽ đứa trẻ sẽ chê hai chúng ta ấu trĩ mất.”

Tuyên Dụ cười ra tiếng, khàn giọng mắng anh một câu: “Nói bậy. Anh mới ấu trĩ, em không có ấu trĩ.”

“Không đúng, vợ chồng là một thể, hai chúng ta chính là ấu trĩ nên mới bên nhau.” Úc Văn Yến ôm chặt lấy cô, hít hà cổ cô vài cái, “Trên người anh đều là hương vị của em.”

“Đừng dùng giọng điệu thoải mái đó nói mấy lời kinh tởm như vậy.” Tuyên Dụ đẩy mặt Úc Văn Yến ra, dùng cả tay chân giãy giụa.

Úc Văn Yến đè chân cô lại: “Tối nay muốn nghỉ ngơi thì phải ngoan ngoãn không đụng linh tinh.”

Tuyên Dụ lập tức hiểu ý của anh, cô ngoan ngoãn an phận nằm xuống, thật sự là không có sức để làm.

Bọn họ cũng không nói thêm gì nữa, không gian yên tĩnh lại, cơn buồn ngủ ập tới, Tuyên Dụ cọ vào bả vai Úc Văn Yến một cái, tìm vị trí thoải mái nhất, bỗng nhiên, anh tiến tới bên tai cô.

“Hửm?” Tuyên Dụ nhìn anh với đôi mắt buồn ngủ mông lung.

Úc Văn Yến ôm lấy mặt cô, dùng ngón cái vu.ốt ve vài cái, thả xuống một nụ hôn nhẹ: “A Dụ, anh sẽ sớm trở về bên cạnh em.”

Tuyên Dụ không hiểu rõ ý trong lời anh nói, lại quá buồn ngủ nên lơ mơ ậm ừ mấy tiếng, cô đẩy anh trở về gối, trở lại tư thế ban đầu và chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Úc Văn Yến chỉ ở lại vỏn vẹn 10 ngày ngắn ngủi, sau đó bắt chuyến bay muộn nhất trong ngày để rời đi. Anh vô cùng miễn cưỡng, miệng lẩm bẩm hay là nghỉ việc quách cho rồi, để anh có thể không cần đi nữa, ở cạnh cô đến khi tốt nghiệp.

Tuyên Dụ lạnh lùng trả lời: “Đàn ông không có việc làm trong mắt em chỉ là cái đồ vô dụng thôi.”

“A Dụ, em thật là thực dụng và cay nghiệt.” Úc Văn Yến giả vờ buồn bã nói, thậm chí còn làm bộ đặt tay lên ngực giống như bị tổn thương.

“Nếu anh còn dám nhắc đến chuyện nghỉ việc thì chúng ta cũng coi như chấm dứt tại đây.” Tuyên Dụ trừng mắt nhìn anh, một người đàn ông cao gần một mét chín còn bày đặt giả vờ yếu đuối cái gì chứ.

Úc Văn Yến không nhận được sự thương hại từ người yêu, anh chủ động ôm lấy cô, nói: “Được được được, anh sẽ cố gắng làm việc kiếm tiền nuôi gia đình, nếu không thì sẽ bị bà Úc đuổi ra khỏi nhà.”

“Đến giờ rồi, mau đi đi.” Tuyên Dụ kéo tay anh xuống.

Úc Văn Yến ghé sát lại: “Hôn hôn.”

Tuyên Dụ lộ ánh mắt chán ghét, nhưng vẫn phối hợp hôn nhẹ một cái: “Không được nói lặp từ.”

“Được thôi, bảo bảo.” Úc Văn Yến trêu đùa Tuyên Dụ, cô không cho nói nhưng anh vẫn cố tình nói lặp từ tiếp.

Tuyên Dụ cúi đầu, chui khỏi vòng tay anh, đẩy anh về phía cổng kiểm tra an ninh.

Úc Văn Yến đi vài bước lại ngoái đầu nhìn lại, luyến tiếc không thôi, còn hẹn cuối năm khi cô có kỳ nghỉ nhất định phải về nước.

Tuyên Dụ lập tức đồng ý, giục anh nhanh chóng lên máy bay.

Chỉ có mình Úc Văn Yến chìm đắm trong cảm giác lưu luyến, còn Tuyên Dụ quay lưng đi thẳng đến cửa ra của sân bay để đón Mạnh Thanh Dã.

Năm ngày trước, Mạnh Thanh Dã ngẫu hứng quyết định đi du lịch nước ngoài. Mấy năm qua cô ấy làm công việc phiên dịch sách và tự do sáng tạo nội dung trên mạng xã hội. Thời gian làm việc tự do, đã đi đến nhiều nơi, đang băn khoăn không biết năm nay nên đi du lịch ở đâu thì tình cờ nhớ đến Tuyên Dụ đang du học ở nước ngoài nên quyết định đến chơi nửa tháng.

Tuyên Dụ biết tin vô cùng vui vẻ, ở một tháng cũng được, dù gì Mạnh Thanh Dã có thể làm việc dù ở bất kỳ đâu.

Ở lối ra sân bay, Mạnh Thanh Dã đẩy hành lý bước ra, tay cầm một chiếc máy quay nhỏ. Cô ấy và Tuyên Dụ đã hai năm không gặp nhau, giữa đám đông nhìn thấy một cô gái châu Á tóc đen xinh đẹp, cô ấy nhận ra đó là Tuyên Dụ, lập tức nhảy lên vài cái tại chỗ, vẫy tay gọi lớn: “Tuyên Tuyên!”

Tuyên Dụ cầm tấm bảng giơ lên, cũng vui vẻ vẫy tay đáp lại cô ấy.

Mạnh Thanh Dã đặc biệt quay phim lại tấm bảng, nó mang phong cách  rất Tuyên Dụ, được làm xinh xắn, chỉ to bằng bàn tay, trên đó chỉ ghi đúng ba chữ Mạnh Thanh Dã.

“Vừa tiễn anh Yến đi à?” Mạnh Thanh Dã biết được giờ cô ấy hạ cánh trùng với thời gian Úc Văn Yến rời đi, tự nhiên cảm thấy có chút tội lỗi.

Tuyên Dụ liếc mắt nhìn đồng hồ: “Ừhm, máy bay vừa mới cất cánh.”

“Sao lại có cảm giác chuyển đổi mượt mà thế này?” Mạnh Thanh Dã đột nhiên nói ra câu này.

“Chị đừng nói em tệ bạc như thế chứ.” Tuyên Dụ giúp Mạnh Thanh Dã đẩy xe hành lý.

Mạnh Thanh Dã nói: “Cũng phải, ở chỗ em thì chỉ có quý ngài Úc của chúng ta là chính phi duy nhất thôi.”

“Bớt nói liên thiên nào, đi thôi, em đã đặt nhà hàng rồi.” Tuyên Dụ bị chọc cười, khoác tay Mạnh Thanh Dã.

Lâu ngày không gặp, hai chị em có quá nhiều chuyện để nói, cứ thế mà trò chuyện trên đường đi, từ những người quen trong học viện đến tình hình tình cảm gần đây.

Mạnh Thanh Dã đã làm tự do trên mạng xã hội được vài năm nay, hiện giờ đã là một blogger với ba triệu người theo dõi. Từ một blogger làm về học tập cô ấy dần chuyển hướng, cô ấy vốn là một dịch giả sách, cho nên những khách mời trong phòng trò chuyện của cô ấy đa phần là các nhà văn và giáo sư từ nhiều lĩnh vực, đặc biệt là phỏng vấn, không phải là nghiêm túc phỏng vấn, mà chỉ là những buổi trò chuyện thân mật về những chủ đề dễ hiểu.

Sau khi có chút thành công, cô ấy muốn mời giáo viên hướng dân của mình tham gia đầu tiên, không ngờ Dương Trí còn mang theo nhiệm vụ làm mai.

“Tiểu Dương lo chuyện đâu đâu không ý, tuần trước đến tham gia phòng trò chuyện của chị còn nhiệt tình giới thiệu đối tượng yêu đương cho chị.” Mạnh Thanh Dã trợn tròn mắt không nói nên lời.

“Hả? Muốn giới thiệu ai cho chị vậy?” Tuyên Dụ tò mò ngước cổ lên hỏi.

Mạnh Thanh Dã cũng lật người, nhìn lên trần nhà không nói nên lời: “Là nghiên cứu sinh thầy ấy mới nhận. Không biết là Tiểu Dương điên rồi, hay là thầy ấy thấy chị bụng đói cái gì cũng quơ. Chị là đàn chị cơ mà! Làm sao có thể làm ra chuyện yêu đương nội bộ được.”

“Đàn chị à, nhắc nhở một chút, chị đã tốt nghiệp rồi đó.” Tuyên Dụ nhắc nhở một câu.

Mạnh Thanh Dã ngồi bật dậy, lời lẽ nghiêm chính nói: “Cho dù tốt nghiệp thì chị vẫn là đàn chị nhé! Chị tuyệt đối, tuyệt đối không làm chuyện phá vỡ sự hòa hợp của lớp được.”

“Nếu đàn anh và các đàn em biết chuyện, chắc họ sẽ mừng lắm, vì chỉ cần chuẩn bị một món quà mừng cưới thôi.” Tuyên Dụ chọc thêm một nhát.

“Tuyên Tuyên, cô gái xấu xa này!” Mạnh Thanh Dã nhào tới đè Tuyên Dụ xuống ghế sofa.

Tuyên Dụ nằm im không phản kháng, cô nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Dã, kỳ lạ là mặt cô ấy càng ngày càng đỏ.

“Người bị đè không phải là em sao? Sao chị lại đỏ mặt?” Tuyên Dụ cười hỏi.

Mạnh Thanh Dã bước xuống, ngồi trên sàn nhà, trợn tròn mắt nhìn cô: “Em học mấy trò xấu này từ anh Yến rồi, chỉ toàn nói những câu khiến người ta xấu hổ.”

“Người đó đẹp trai không?” Tuyên Dụ ngồi dậy, gom tóc lại thành một chùm rồi búi lại thành một quả bóng bù xù.

Mặt Mạnh Thanh Dã đỏ bừng đến tận mang tai, Tuyên Dụ bật cười: “Cái gì đây, thì ra chị cũng có cảm tình với người ta, còn bày đặt nghiêm túc, lại còn lôi tôn nghiêm của đàn chị vào nữa.”

“Được rồi, chỉ là có chút cảm tình thôi, những thứ khác chị không nghĩ nhiều.” Mạnh Thanh Dã thở dài. “Cậu ấy bình thường đã đủ phiền rồi, còn khiến Tiểu Dương thích hóng chuyện phải để ý nữa. Quả thực chị chỉ muốn có chút thời gian yên tĩnh, em đừng trêu chị nữa, chị ra nước ngoài chơi là để thư giãn mà.”

“Được thôi, em không nhắc đến cậu đàn em đó nữa.” Tuyên Dụ cuối cùng cũng hiểu vì sao một người thường hay ở nhà như Mạnh Thanh Dã lại chạy ra nước ngoài du lịch, còn ở lại tận nửa tháng, hóa ra ở Kinh Bắc có người đang “nhìn chằm chằm như hổ đói” đợi chờ cô ấy.

Mạnh Thanh Dã ghé sát lại, nhanh chóng thoát khỏi tâm trạng bực bội vừa nãy, đôi mắt lấp lánh hỏi Tuyên Dụ: “Em có muốn đến làm khách tham gia phòng trò chuyện của chị không?”

“Em sao? Thôi đừng.” Tuyên Dụ đáp. “Bây giờ kênh của chị đã có giá trị thương mại, video lại càng chú trọng chất lượng, khách mời đến bây giờ toàn là các nhân vật lớn, em mà lên thì lượt xem của chị sẽ tụt dốc không phanh mất.”

 

Mạnh Thanh Dã cười nói: “Tuyên Tuyên, chị còn không lo, em lại lo giùm chị à.”

Tuyên Dụ còn đang do dự không quyết, phần vì cảm thấy mình không có kinh nghiệm sống nhiều, chẳng có gì đáng để chia sẻ với mọi người.

Cái khác là công việc trên mạng không phải là chén cơm dễ kiếm, chẳng ai có thể đảm bảo mình luôn giữ được vị trí hàng đầu về lượng truy cập, bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi xuống sườn núi. Đừng nhìn Mạnh Thanh Dã vui vẻ vô tư, thật ra cô ấy cũng lo lắng khi dữ liệu không được tốt, vất vả lắm mới có được thành tích như hiện tại, Tuyên Dụ không muốn làm ảnh hưởng đến sự phát triển của cô ấy.

“Tuyên Tuyên, chị là đàn chị của em mà, những gì em lo chị đều đã nghĩ đến rồi.” Mạnh Thanh Dã cười bí ẩn, “Chị đã lên kế hoạch hết rồi, tối nay trợ lý của chị sẽ hoàn thành kịch bản, chị sẽ cho em xem qua, nếu thấy ổn thì chúng ta hợp tác quay.”

“Ừhm… được rồi.” Tuyên Dụ cảm thấy không thể trì hoãn quá nhiều thời gian, lập tức đồng ý.

Tối hôm đó, khi dọn dẹp phòng Tuyên Dụ phát hiện Úc Văn Yến đã để quên rất nhiều đồ, cô đành phải cất hết vào tủ rồi chụp ảnh gửi cho anh, mượn cơ hội trách anh cẩu thả.

Úc Văn Yến vẫn còn trên máy bay nên tạm thời vẫn chưa nhận được tin nhắn, vì vậy không thể đáp lại cô ngay.

Dần dà, Tuyên Dụ nhìn quanh phòng, mới cảm nhận được sự trống trải khi Úc Văn Yến không còn ở bên.

Cho dù như thế nào, cũng đã đến đây rồi, nhất định phải hoàn thành chương trình tiến sĩ, Úc Văn Yến cũng đang cố gắng hết mình, cô không thể phụ lòng sự kiên trì của anh vì cô trong suốt thời gian qua được.

Tối hôm đó sau khi xem xong bản kế hoạch phỏng vấn mà đội ngũ của Mạnh Thanh Dã gửi tới, Tuyên Dụ thấy không có vấn đề gì. Phỏng vấn không quay trong phòng mà chọn kiểu quay theo dạng blog, vừa du lịch vừa trò chuyện, sau đó sẽ chỉnh sửa lại là được.

Các câu hỏi cũng đã được đưa ra, chủ yếu xoay quanh sự nghiệp và kế hoạch tương lai của cô, một phần nhỏ là về vấn đề tình cảm, nếu như có liên quan đến riêng tư, có thể chọn không trả lời.

Đến khi quay xong, Tuyên Dụ đã quen với sự có mặt của máy quay, cô không cảm thấy đây là một buổi phỏng vấn chính thức mà giống như cuộc trò chuyện giữa bạn bè.

Ngày Mạnh Thanh Dã rời đi, cô ấy chuyển tiền cát xê cho Tuyên Dụ qua tài khoản, ghi chú là việc công phải xử lý minh bạch. Tuyên Dụ định trả lại nhưng Mạnh Thanh Dã nhất quyết không nhận, chỉ bảo khi về nước mời cô ấy ăn bữa cơm là được.

Tuyên Dụ tiếp tục bận rộn với cuộc sống, cô nhanh chóng quên mất chuyện đó.

Đến cuối năm, trong kỳ nghỉ lễ Giáng sinh, cuối cùng Tuyên Dụ cũng xin nghỉ phép được, cô có thể về nước ở một tháng.

Nóng lòng trở về nhà, cô đã chuẩn bị hành lý trước tận nửa tháng, chọn chuyến bay ngay trong đêm đầu tiên của kỳ nghỉ.

Vừa đặt chân về quê hương, từ lối ra Tuyên Dụ chạy thẳng đến ôm chầm lấy Úc Văn Yến đang đến gần, suýt nữa thì cô bật khóc.

Chọc cho Úc Văn Yến cười trêu cô: “Còn tưởng em ra nước ngoài chịu khổ không đấy.”

“Cũng gần như thế.” Tuyên Dụ kéo tay Úc Văn Yến bước ra ngoài, “Mấy quán ăn mà em nói với anh hôm qua, tụi mình tranh thủ ăn hết trong một tuần nha.”

“Một tháng rất dài mà, cứ từ từ đi.” Úc Văn Yến đã nhận được tài liệu dài cả ngàn chữ của Tuyên Dụ từ tối qua, mở ra thì thấy toàn là danh sách các quán ăn nổi tiếng ở Kinh Bắc trong hai năm qua. Trong đầu anh thầm nghĩ, mới đi nước ngoài có hai năm mà sao cô lại biến thành quỷ đói rồi.

Tuyên Dụ lắc đầu: “Em phải đi mua một ly trà sữa trước đã.”

Úc Văn Yến kéo Tuyên Dụ lại, ngăn không cho cô đi mua đồ ăn trong cửa hàng ở sân bay, khuyên nhủ: “Lên xe rồi đặt đồ ăn mang về, về đến nhà là có thể uống ngay mà.”

“Đúng rồi! Gọi ngoài!” Tuyên Dụ hào hứng cười nói. “Sao em lại quên chuyện này được cơ chứ.”

Trên đường về nhà, Tuyên Dụ dùng điện thoại của Úc Văn Yến gọi 10 đơn đồ ăn mang về, cô nhìn thấy món nào hình ảnh đẹp mắt là lập tức đặt ngay, không hề do dự. Trong đầu nghĩ dù có tệ đến mấy cũng còn ngon hơn những món cô phải ăn khi ở nước ngoài.

Việc đầu tiên khi cô về đến nhà là ngồi vào bàn ăn để ăn ngấu nghiến, ăn đến mức bụng căng tròn, cảm giác tiêu hóa không nổi mới bắt đầu đứng dậy đi tản bộ quanh nhà.

Úc Văn Yến khoanh tay đứng giữa phòng khách, nhìn Tuyên Dụ đi đi lại lại trong nhà, miệng không ngừng kêu than rằng no muốn chết.

“Úc Văn Yến, anh trông có giống bụng bầu ba tháng không” Tuyên Dụ đứng chân trần trên thảm, kéo áo ngủ lên, để lộ bụng mình ra.

Úc Văn Yến thấy có chút buồn cười, phối hợp nói: “Đúng rồi, là anh làm cho to.”

Tuyên Dụ nắm tay thành nắm đấm, đấm nhẹ vào cánh tay anh: “Nói bậy nói bạ!”

“Không phải sao?” Úc Văn Yến chỉ vào đống thức ăn còn dư lại trên bàn. “Tất cả đều do anh mua mà.”

Tuyên Dụ lườm anh một cái: “Lão già không đứng đắn.”

“A Dụ, em đã chuyển từ ‘không đứng đắn’ sang ‘lão già không đứng đắn’ rồi sao, xem ra trong mắt em, anh thật sự đã già rồi.” Úc Văn Yến phiền muộn nói.

Tuyên Dụ thấy có chút áy náy, bước tới dỗ dành anh: “Em chỉ đùa thôi mà, anh vẫn còn rất trẻ và vô cùng đẹp trai.”

“Anh biết, không chỉ mình anh biết mà mọi người đều biết.” Úc Văn Yến mỉm cười, sau đó bước lên lầu.

Tuyên Dụ ngẩn ra một chút: “Ý anh là sao?”

“Không có gì, anh biết em mê đắm anh mà.” Úc Văn Yến vỗ lên vai cô một cái, cúi xuống hôn nhẹ lên má cô: “Anh cũng mê đắm em giống như vậy.”

Tuyên Dụ càng ngơ ngác hơn, người đàn ông này sao lại cười giống như vừa trúng được một trăm triệu vậy, phù phiếm, kiêu ngạo, khiến cô cảm thấy thở cũng khó khăn.

Sau khi tắm rửa xong, Tuyên Dụ cứ cảm thấy nụ cười của Úc Văn Yến khiến cô khó chịu, cô lập tức kéo anh dậy từ trên giường, lắc vai anh nói: “Không cho anh ngủ.”

“Muốn làm à?” Ánh mắt Úc Văn Yến nhìn cô đầy nóng bỏng, dùng ánh mắt ấy thẳng thừng hỏi cô.

Tuyên Dụ nhéo má anh: “Nói linh tinh cái gì đó!”

“Anh nghĩ em vừa trải qua chuyến bay dài, muốn để em ngủ một giấc thật ngon, nhưng nếu em không buồn ngủ, chúng ta có thể làm chút chuyện chính sự.” Úc Văn Yến vừa nói vừa đưa tay về phía cổ áo của cô.

Tuyên Dụ ôm chặt lấy mình, lùi về sau nửa bước: “Nói chuyện nghiêm túc, cất cái đống phế liệu trong đầu anh lại đi.”

Úc Văn Yến nằm thẳng xuống: “Không nói, chỉ làm thôi.”

Thái độ kiêu ngạo đó thành công chọc giận Tuyên Dụ, cô lấy gối đập vào anh: “Thái độ của anh đàng hoàng chút đi.”

“Được, bà cả nhà chúng ta muốn hỏi gì nào?” Úc Văn Yến xoay người về phía cô, kê tay lên làm gối.

Bị anh nhìn như vậy khiến cô có chút không thoải mái.

“Lời anh nói ngày hôm nay là có ý gì?” Tuyên Dụ ngồi xếp bằng trước mặt anh.

Úc Văn Yến: “Câu nào cơ?”

Tuyên Dụ: “Câu nói dối em mê đắm anh.”

“Nói dối sao? A Dụ, em làm tổn thương anh rồi.” Úc Văn Yến lại bắt đầu diễn trò.

Tuyên Dụ giật tay ra khỏi tay anh, nhưng bị anh giữ chặt, anh nói: “Chẳng phải em đã nói trong buổi phỏng vấn của Thanh Dã sao?”

“Hả?” Tuyên Dụ thật sự quên mất chuyện đó, hơn nữa đã qua một thời gian dài, cô cũng không nhớ video đã được phát sóng khi nào.

Tuyên Dụ mở điện thoại lên, vào ứng dụng B, tìm tài khoản của Mạnh Thanh Dã, trên trang chính hiển thị video mới nhất có tiêu đề《Đàn em từng cùng bạn trai học thêm những năm đó giờ ra sao 》, vừa nhìn đã biết nhân vật chính của buổi phỏng vấn là cô.

Video dài năm phút, máy quay chủ yếu ghi lại cảnh đẹp, cuộc trò chuyện giữa hai cô gái giống như lời tường thuật, thỉnh thoảng xuất hiện bóng lưng của cô và những bức ảnh không lộ mặt của cả hai.

Phần mở đầu là một đoạn hội thoại đầy tình cảm.

“Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, cảm giác của em với anh ấy có còn như trước không? Có gì thay đổi không?”

Khi đó Tuyên Dụ đang vui vẻ, nói chuyện rất thoải mái, cô cười và đáp: “Còn chứ, thậm chí còn mê đắm anh ấy hơn trước kia.”

Tuyên Dụ chỉ vào màn hình điện thoại, nỗ lực chứng minh mình vô tội: “Em chỉ đùa thôi.”

“Ồ, anh không tin.” Úc Văn Yến lạnh nhạt đáp.

Tự nhiên cô cảm thấy lời giải thích của mình giống như đang giấu đầu lòi đuôi nên không nói gì thêm, tiếp tục xem buổi phỏng vấn.

Đội ngũ của Mạnh Thanh Dã biết khán giả muốn xem gì, đoạn trailer thực sự đã thu hút nhiều người xem. Video đăng từ tối qua, qua một ngày, ở góc trên bên trái màn hình hiển thị cho thấy số người xem khoảng 2000+.

Bốn phút đầu chủ yếu là so sánh giữa cuộc sống học tập hiện tại và trước đây, trông như một cuộc đối thoại đơn giản, nhưng Mạnh Thanh Dã vẫn có thể nắm bắt một vài điểm chính để đưa ra quan điểm, phải đến phút cuối cùng họ mới nhắc đến chuyện tình cảm.

Máy quay chuyển cảnh sang một buổi tối nọ, họ đang đi dạo trong công viên, trong màn hình hiển thị cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp.

Mạnh Thanh Dã nói đùa hỏi cô: “Fan của chị rất quan tâm đến tình trạng tình cảm của em, em có thể nói vài câu không?”

“Chuyển đề tài cứng nhắc thật đấy.” Tuyên Dụ đáp. “Như mọi người nghĩ, chúng em đã kết hôn rồi, hiện tại mọi thứ rất bình thường. Vì em đang ở nước ngoài học tiến sĩ, còn anh ấy ở trong nước làm việc, bây giờ chúng em làm vợ chồng ở hai nước đây.”

Mạnh Thanh Dã hỏi tiếp: “Lâu rồi không gặp nhau, em có thấy buồn không? Chẳng hạn như khi em gặp khó khăn mà anh ấy không thể ở bên cạnh, em có phàn nàn không? Điều đó có làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người không?”

Tuyên Dụ trả lời: “Có chứ, nhưng em nghĩ chỉ nói về sự khó khăn của mình thì không công bằng với anh ấy. Lý do chúng em xa nhau là vì em chọn đi du học, cả hai đều có sự nghiệp riêng của mình, cuộc sống hiện tại là quyết định chung của chúng em. Dù có những cảm xúc tiêu cực, chúng em vẫn phải cùng nhau chịu đựng. Anh ấy đã cố gắng hết sức để giúp đỡ và chăm sóc em, nghĩ kỹ lại thì cũng không thấy buồn nữa, bởi vì cả hai chúng em đều đang nỗ lực theo cùng một hướng. Em học tiến sĩ, còn anh ấy chờ em tốt nghiệp trở về.”

Mạnh Thanh Dã tỏ ra ngưỡng mộ cách họ sống với nhau: “Nghe em nói xong, chị cũng cảm thấy phấn chấn, có chút động lực muốn đi học tiến sĩ rồi đấy.”

“Đi học tiến sĩ không thể nóng vội, phải giữ tóc cẩn thận.” Tuyên Dụ cười đáp lại.

Mạnh Thanh Dã lại hỏi: “Tình cảm tốt như vậy, có khi nào hai người cãi nhau không?”

“Có chứ, nhưng rất ít. Chị cũng biết đấy, mỗi khi chúng em cãi nhau thì cả hai lại chiến tranh lạnh, không thèm nói chuyện với nhau luôn. Xa cách mà chiến tranh lạnh thì việc làm lành càng khó hơn. Vì vậy, anh ấy nghĩ ra một ‘kế sách xấu’, đó là mỗi khi nhận ra bầu không khí trở nên căng thẳng anh ấy sẽ ngay lập tức nói câu ‘Anh yêu em’ để cố gắng tránh cãi vã.” Tuyên Dụ cười lớn khi kể đến đoạn này, “Có lần chúng em cãi nhau to, không khí ngày càng căng thẳng, đột nhiên anh ấy nói một câu ‘Anh yêu em’. Em quên mất thỏa thuận của chúng em, trong đầu chỉ nghĩ xem phải phản pháo lại anh ấy thế nào, rồi em mắng thẳng vào mặt anh ấy.”

Mạnh Thanh Dã cười phá lên: “Em đã mắng anh ấy thế nào?”

Tuyên Dụ bắt chước giọng điệu tức giận lúc đó, nói: “Yêu cái đầu anh ý! Em đang nghiêm túc nói chuyện với anh, yêu đương cái gì mà yêu, hôm nay cấm anh yêu em.”

“Anh ấy còn hỏi, ngày mai có thể yêu không? Ở trong nước vừa mới qua nửa đêm, giờ có thể yêu chưa? Hay là phải dựa theo múi giờ nơi em đang sống làm chuẩn?’”

“Ngay lập tức, cơn giận của em tan biến, không biết phải giận thế nào nữa, giận không nổi.”

Mạnh Thanh Dã cười đến nghẹt thở: “Phát hiện lúc hai người cãi nhau trẻ con quá đi mất.”

“Đúng vậy, sau đó anh ấy cười không ngớt, em cũng dần nhận ra mình nói những câu thật ngớ ngẩn, rồi cả hai cùng cười phá lên, cuối cùng chẳng cãi nhau nữa.” Tuyên Dụ cảm thấy thỏa thuận này thật thú vị, mỗi lần cãi vã mà bất ngờ nói câu ‘Anh yêu em’ thì sẽ khiến mọi thứ trở nên hài hước.

Những vấn đề về tình cảm toàn là những chia sẻ vui vẻ về cuộc sống thường ngày, đôi khi họ cũng nhắc lại những chuyện thú vị khi còn hẹn hò thời đại học.

Vài chục giây cuối cùng là đoạn Mạnh Thanh Dã đưa ra những suy nghĩ sâu sắc để kết thúc buổi phỏng vấn.

Khi video kết thúc, Tuyên Dụ không khỏi ngạc nhiên, thầm cảm thán rằng việc Mạnh Thanh Dã nổi tiếng như bây giờ cũng đều có lý do cả.

Sau khi video kết thúc, phần bình luận tự động hiện lên, khiến cô hơi ngại không dám xem.

Đột nhiên, giọng của Úc Văn Yến vang lên từ phía sau.

“Yên tâm đi, mọi người đều khen em.”

Tuyên Dụ ngẩng đầu lên, phát hiện anh đã nằm phía sau cô từ nãy giờ và xem hết video cùng cô.

“Sao anh không khen em thử đi?” Tuyên Dụ hừ khẽ.

Úc Văn Yến ghé sát lại, bộ râu lởm chởm của anh cọ vào cô, khiến cô lập tức đẩy anh ra.

“Đi cạo râu đi, chú ý chút hình tượng đi chứ.” Tuyên Dụ cuốn chặt chăn lại.

Úc Văn Yến sờ cằm, chỉ vừa mới mọc chút râu thôi, sao lại khiến cô thấy khó chịu được. Nhưng để không bị vợ phàn nàn, anh đành vào phòng tắm để chỉnh trang lại cái hình tượng cá nhân.

Thực ra Tuyên Dụ cố tình đuổi Úc Văn Yến đi để một mình đọc bình luận, vì cô cảm thấy ngại khi đọc cùng anh.

Điều làm cô cảm thấy bất ngờ là phần bình luận không chỉ chú ý đến đời sống tình cảm của cô mà còn tập trung vào chính bản thân cô.

【 Đoán được ngay nhân vật là XY, nhìn thấy cô ấy thật vui. Kể từ khi cô ấy tốt nghiệp, tôi không gặp cô ấy trong nước nữa, hóa ra đi nước ngoài rồi.】

【 Hồi trước khi Tiểu X làm trợ giảng bán thời gian, dù cô ấy gặp phải chuyện gì, cô ấy cũng rất bình tĩnh. Nhiều chuyện kỳ quặc đến đâu cô ấy cũng có thể giữ được sự điềm đạm và ôn hoà, còn thường xuyên an ủi chúng tôi. Hồi đó tôi còn trẻ và bồng bột, nghĩ rằng cô ấy chỉ biết giảng hòa, nhưng sau khi tốt nghiệp và trở thành một con trâu con ngựa làm công mạnh mẽ, tôi mới hiểu một người đi làm mà giữ được bình tĩnh như thế quả thật rất đáng ngưỡng mộ! Tôi tự hứa sẽ học theo cô ấy, giờ biết được cuộc sống của Tiểu X gần đây, tôi lại thêm phần thán phục. Cô ấy có thể vừa theo đuổi cuộc sống mình muốn, vừa cân bằng tốt giữa công việc và gia đình. Hôm nay tôi được truyền động lực, thấy dự án kế hoạch nho nhỏ này cũng chẳng phải chuyện gì rất khó khăn.】

【 Có vài người trong bình luận nói rằng Tiểu X có được thành tựu như ngày hôm nay là nhờ gặp được người chồng rất tốt, thật quá phiến diện rồi, cũng phủ nhận giá trị con người của Tiểu X. Đây là điều mà ngay cả ngài Y cũng không nói, nhưng các bạn lại nói.】

【 Đồng ý với bình luận trên. Đúng là trong sự trưởng thành của Tiểu X, ngài Y đóng một vai trò quan trọng không thể thiếu, nhận được ảnh hưởng của anh ấy đã giúp cô ấy đi đúng hướng và nỗ lực không ngừng. Nhưng suốt ba năm học cấp ba, cô ấy đã cố gắng học hành, đỗ đại học tốt, tự mình gánh vác gia đình, nỗ lực học lên cao hơn, từng bước đạt được thành tựu như hôm nay. Nếu không có nội tâm mạnh mẽ và ý chí kiên cường thì cô ấy đã không làm được điều đó. Tiểu X vốn dĩ đã rất xuất sắc rồi!】

【 Chúng ta có thể không gặp được một đối tượng tốt như ngài Y, nhưng điều mà Tiểu X truyền tải cho chúng ta không phải là cần có một mối tình chất lượng cao thì sẽ thành công, mà điều cô ấy muốn nói là hãy làm tốt những việc hiện tại, kiên nhẫn chờ đợi vận may đến. Đừng nổi giận vì kết quả không như ý, mà hãy nghiêm túc cảm nhận từng điều cuộc sống ban tặng, dù tốt hay xấu, hãy duy trì sự thoải mái để tận hưởng cuộc sống. Đó mới là điều cô ấy muốn truyền tải.】

【 Sao tôi lại phát hiện ra một cô gái quý giá như Tiểu X muộn thế này chứ!!! Trước đây tôi không nên coi thường cô ấy, bây giờ nhìn lại cô ấy, trạng thái tinh thần của cô ấy thực sự rất đáng để học hỏi.】

【 Mọi người đã thảo luận hết rồi à? Vậy thì tôi xin ghen tị một chút nhé. Tiểu X và ngài Y đã kết hôn rồi! Aaa—— Thật khiến tôi ghen tị chết mất, cuộc sống hàng ngày của họ ngọt ngào quá, khiến tôi tan chảy mất.】

【 Kỳ sau có thể làm phỏng vấn hai người họ không? Không cần phỏng vấn đâu, làm một tập du lịch nghỉ dưỡng đi, kể vài câu chuyện vui vẻ nho nhỏ của vợ chồng họ là được.】

【 Ai để ý không, giây cuối cùng của video là hình ảnh họ ôm nhau trong lễ cưới, chắc là Mạnh Thanh Dã chụp, ngồi ở vị trí khá gần nhưng dải ruy băng che mất mặt họ. Đúng là cặp vợ chồng nhan sắc hoàn hảo!】

【 Không nói nhiều nữa, hôm nay lại là một ngày ghen tị với tình yêu của người khác.】

……

Tuyên Dụ định nhắn tin cho Mạnh Thanh Dã để nói rằng mình đã xem video, nhưng khi mở wechat, cô nhận được tin nhắn từ Mạnh Thanh Dã trước.

Mạnh Thanh Dã:【 Em thấy video thế nào? Chị đã nói là sẽ không ảnh hưởng đến lượng người xem của chị mà, phỏng vấn của em thậm chí còn là video có lượng truy cập cao nhất trong ba tháng gần đây của chị đấy. Đừng lo lắng, hình ảnh thân thiện của một đàn chị như em lại được mọi người yêu thích hơn các chuyên gia và giáo sư thường tạo khoảng cách với khán giả đấy, người ta cảm nhận được sự cuốn hút từ trong cuộc sống của chính em mà.】

Tuyên Dụ:【 Sao chị biết em đã xem rồi?】

Mạnh Thanh Dã:【 Ảnh 】【 Không phải hai vợ chồng nhà em xem cùng nhau à?】

Bức ảnh là ảnh chụp màn hình bài đăng trên vòng bạn bè của Úc Văn Yến, được anh đăng cách đây bảy phút trước.

Dòng cation viết:「Người nào đó phản đối thỏa thuận nhất lại là người mỗi lần làm sai thì hét lên ‘Em yêu anh’, nhưng giọng điệu thì cứ như muốn nói ‘Em không sai, anh mau xin lỗi em đi.’」

Bức ảnh đính kèm là đoạn phụ đề trong video, ghi lại phần Tuyên Dụ kể về chuyện hài hước đó.

Tuyên Dụ cười ngượng nhắn:【 Anh ấy lén đăng từ trong nhà vệ sinh.】

Mạnh Thanh Dã:【 Hai người đừng có hài hước quá, chị đang muốn chụp màn hình rồi đăng lên weibo đây.】

Tuyên Dụ:【 Đàn chị ơi, xin hãy nương tay, để lại chút thể diện cho vợ chồng em đi.】

Mạnh Thanh Dã lập tức thừa cơ đề nghị:【 Cũng không phải là không được, em cân nhắc về buổi phỏng vấn đôi của hai người chút đi.】

Tuyên Dụ không dám tự quyết định thay Úc Văn Yến, dù gì thì thân phận của anh ở đây với hình tượng bên ngoài cũng rất quan trọng, bèn đáp:【 Để em hỏi thử xem, nếu được thì em sẽ trả lời chị. 】

Mạnh Thanh Dã:【 Không vội, cứ để tùy duyên là được, có khi lại tạo được nhiều sự thú vị hơn.】

Tuyên Dụ gửi một biểu tượng OK để kết thúc cuộc trò chuyện.

Tuyên Dụ tắt khung chat, cô mở vòng bạn bè lên, thấy bài đăng mới nhất của Úc Văn Yến, phía dưới đã có một số người để lại bình luận.

Hai vị có fan hâm mộ hơn vạn người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, còn không kịp chờ đợi để làm lớn chuyện hơn.

Úc Thanh:【Chị gửi liên kết video phỏng vấn cho em đi, em chia sẻ nữa cơ.】

Lý Tô Tô:【Chuyện hài thế này sao có thể thiếu phần tớ chứ, tớ cũng chia sẻ cho các cậu.】

Rồi sau đó là đến phần trêu chọc.

Đường Phục Tông:【Đây đúng là chuyện mà Tuyên Dụ có thể làm ra, nhưng hai người cũng chẳng khác gì nhau, kẻ tám lạng người nửa cân.】

Từ Hướng Hàng:【Chắc chỉ là khoe ân ái thôi? Không sao, tôi không ghen tị đâu. Nhớ tuần sau đến dự tiệc đầy tháng của con trai tôi nhé.】

……

Tuyên Dụ đặt điện thoại xuống, đi ra cửa đứng đợi Úc Văn Yến rồi gọi vào bên trong: “Anh định ngủ trong nhà vệ sinh tối nay luôn à?”

“Anh sợ ra ngoài sẽ bị đánh.” Úc Văn Yến thành thật trả lời.

Câu nói này khiến Tuyên Dụ bật cười: “Thôi được rồi, ra đây nhanh đi, nếu không người anh sẽ có mùi nhà vệ sinh mất.”

Úc Văn Yến mở cửa, kiêu ngạo nói: “Anh ở trong phòng tắm mà, toàn là mùi của em thôi.”

“Nói linh tinh.” Tuyên Dụ sờ vào cằm anh. “Sạch sẽ rồi, tốt đấy.”

Nhận được lời khen, Úc Văn Yến cười tít mắt, bế ngang cô lên rồi trở lại giường.

Hai người cùng ngã xuống chiếc giường mềm mại, tay Úc Văn Yến luồn vào trong từ góc áo cô, chạm vào sống lưng rồi vuốt dần lên.

Tuyên Dụ không tránh né, để anh ôm chặt vào lòng, thân thể hai người thân mật và gần gũi.

“Úc Văn Yến, hay là chúng ta sinh một đứa con đi.” Tuyên Dụ đột nhiên nói.

“Em điên rồi à?” Úc Văn Yến dừng lại, rút tay ra khỏi áo cô, chỉnh lại góc áo đến vị trí an toàn nhất, không để lộ chút da thịt nào.

Tuyên Dụ hỏi: “Anh không muốn sao?”

“Không muốn, ít nhất là không phải bây giờ.” Úc Văn Yến không còn thái độ đùa cợt như thường lệ, mà nghiêm túc nói: “Công việc và việc học của em là quan trọng nhất, mấy chuyện khác để sau.”

Tuyên Dụ nhớ lại buổi gọi video với Trần Tả Ninh hôm qua, nhìn thẳng thì bụng chưa lộ rõ, nhưng nhìn nghiêng thì đã thấy bụng bầu đã khá lớn. Có lẽ tinh thần cô ấy khỏe mạnh nên mang thai không gây ra nhiều khó chịu gì, nên đi làm vẫn đi làm, còn phẫu thuật vẫn như cũ chẳng chút sai sót, thành tích vẫn xuất sắc không thay đổi.

Tuyên Dụ nói: “Không phải Tả Ninh vẫn rất ổn sao?”

“Đó là vì Quý Hành luôn ở bên cạnh em ấy, có thể chăm sóc em ấy rất tốt.” Úc Văn Yến không thể để Tuyên Dụ một mình mang thai ở nước ngoài, vừa học vừa làm, như vậy anh thấy mình chẳng ra gì.

“Gần đây Thanh Thanh cũng mang thai rồi, con trai Tô Tô cũng đã đầy tháng rồi.” Tuyên Dụ quan sát biểu cảm của Úc Văn Yến, nhưng anh không có phản ứng gì cả.

“Em đang thử lòng anh à?” Úc Văn Yến nhướng mày. ” Tuyên Dụ, em đi du học, chồng em giữ vững hậu phương cho em, thế mà em thì hay rồi, về nhà lại thử lòng anh, thật không có lương tâm.”

“Em sai rồi.” Tuyên Dụ nói lời xin lỗi một cách không mấy thành tâm.

Úc Văn Yến chỉ thờ ơ khẽ hừ một tiếng.

Tuyên Dụ ôm chặt lấy cổ anh, nói: “Ai bảo chồng em vừa đẹp trai vừa phong độ, em rất sợ anh sẽ thích người khác đấy.”

“Tuyên Dụ, em giỏi thật đấy, lời dỗ dành này nghe thật kì lạ, càng nghe càng bực mình hơn.” Úc Văn Yến vỗ nhẹ vào má cô. “Nghỉ ngơi đi, mai còn đi thăm Tả Ninh.”

Tuyên Dụ dùng cả hai tay chân ôm chặt lấy anh, nghiêm túc nói: “Úc Văn Yến, từng câu từng chữ em nói trong video đều là sự thật. Đến tận bây giờ, em vẫn như cũ, cảm thấy mình thật may mắn vì đã yêu anh.”

Úc Văn Yến mỉm cười, trong lòng lén lút vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ ra vẻ nghiêm nghị nói: “Ngủ thôi.”

Tuyên Dụ ở trong nước một tháng, bất đắc dĩ trở về đi học và đi làm, đêm nào cũng cô không nhịn được nhớ đến người nhà và Úc Văn Yến ở trong nước, trong đầu nghĩ rằng mình phải hoàn thành việc học càng sớm càng tốt.

Lần này trở về nước cô đặc biệt đi thăm Dương Trí, nói về công việc sau khi tốt nghiệp, nếu như cô có thể thuận lợi lấy được bằng tốt nghiệp thì coi như tốt nghiệp Đại học Kinh Bắc với bằng cử nhân và thạc sĩ, có ưu thế về trình độ học vấn, việc vượt qua vòng phỏng vấn giảng viên sẽ tương đối dễ dàng hơn.

Lời nói của Dương Trí là liều thuốc trấn an, giúp Tuyên Dụ có thêm động lực học tập, mỗi ngày cô đều dành toàn bộ thời gian cho nghiên cứu khoa học sau giờ làm việc.

Ngày nọ, cô cảm thấy thân thể trở nên rất nặng nề, cô nhấc góc quần áo lên kiểm tra bản thân trong chiếc gương toàn thân.

Trong đầu nghĩ, sao cảm giác như mình mập lên rồi, chẳng lẽ lúc trở về nước ăn quá tốt. Nhưng hai tháng gần đây cô không thèm ăn còn ăn rất kém,  phải làm sao để giảm cân trở lại hình dáng ban đầu đây.

Mấy phút sau, cô tự trấn an mình là do cô đã uống quá nhiều nước trước khi đi ngủ tối qua, đó chỉ là chứng phù nề, ngày mai sẽ ổn thôi.

Ngày hôm sau, cô đi đến gương để kiểm tra bản thân, không có thay đổi, hẳn không phải là chứng phù nề.

Tuyên Dụ bị đả kích nặng, thiếu chút nữa quỳ ở trên sàn nhà khóc, rút kinh nghiệm xương máu cô quyết định bắt đầu giảm cân sau kỳ kinh nguyệt tiếp theo.

Kỳ kinh nguyệt…

Tuyên Dụ khiếp sợ, nhớ ra sau khi về nước kinh nguyệt một lần cũng chưa từng tới, chẳng lẽ bị rối loạn kinh nguyệt? Hay là đã mang thai rồi?

Ý nghĩ cuối cùng hiện lên, cô lập tức phủ nhận, trong lòng nói tuyệt đối không thể nào, biện pháp của bọn họ làm rất tốt, Úc Văn Yến còn để tâm chuyện này hơn cả cô.

Sau hai giờ lo lắng ở nhà, Tuyên Dụ lựa chọn làm xét nghiệm trước, nếu không mang thai thì đó chính là rối loạn kinh nguyệt, tốt hơn hết là nên đi chữa trị càng sớm càng tốt.

Ôm nỗi lo sợ bất an trong lòng, cô đi mua que thử thai, sợ kết quả một que thử sẽ sai nên cô mua hẳn ba cái, cả ba cái chẳng thể nào có vấn đề đâu.

Sau khi về đến nhà, cô xem hướng dẫn rất lâu, lại lên mạng tìm hiểu, cuối cùng cũng hiểu rõ cách sử dụng.

Sau khi làm xong theo hướng dẫn, cô đặt que thử thai lên cái bàn ở bồn rửa tay cạnh đó. Ôm chặt điện thoại và nhìn chằm chằm vào nơi hiển thị kết quả, cô không rõ lúc này tâm trạng mình là tốt hay xấu, vẫn đang suy nghĩ xem bị trúng đòn vào lần nào.

Thời gian từng chút một trôi qua, ba que thử thai đều hiện ra vạch thứ hai, còn hiện đặc biệt rõ ràng.

Tuyên Dụ ngẩn người, đứng dậy lại ngồi xuống, đầu óc trống rỗng.

Lúc Úc Văn Yến gọi điện thoại tới, cô nhanh chóng bắt máy, hỏi với vẻ mặt gần như sắp khóc: “Úc Văn Yến, bao cao su anh mua có phải đã quá hạn rồi không hả? !”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.