Ước Nguyện Ngày Xuân - Sơ Li

Chương 79



Quý Hành lại một lần nữa có nhận thức mới về hành vi cuồng chị gái của Trần Tả Ninh. Sau khi hai người quyết định công khai, cô ấy đã hỏi anh ấy có muốn đi đăng ký kết hôn không. Câu tiếp theo của cô ấy chính là lo lắng sau khi Tuyên Dụ đi du học thì 5 năm sẽ không tiện trở về nên muốn đăng ký kết hôn trở thành việc quan trọng cần hoàn thành sớm.

Để có được lời chúc phúc của Tuyên Dụ thì Quý Hành và Trần Tả Ninh đã sắp xếp gặp mặt gia đình hai bên vào đầu tháng Bảy, và giữa tháng thì đi đăng ký kết hôn.

Ngày đăng ký, Trần Tả Ninh muốn Tuyên Dụ đi cùng.

Khi điền đơn đăng ký, hai chị em ngồi cùng nhau, mỗi khi điền vào một chỗ trống, Trần Tả Ninh đều hỏi Tuyên Dụ một lần.

“Hôm nay là ngày đẹp để hai người đi đăng ký à?” Úc Văn Yến khoanh tay đứng dựa phía sau, mí mắt uể oải rũ xuống, quai hàm hơi nhếch lên, sắc mặt thoải mái.

Lời này nghe có chút châm chọc, trong lòng Quý Hành cũng có suy nghĩ như vậy nhưng giáo dưỡng của anh ấy tuyệt đối không cho phép bản thân nói ra những lời thất lễ như vậy.

Trần Tả Ninh lạnh lùng liếc qua Úc Văn Yến, hỏi Tuyên Dụ: “Chị, địa chỉ chỗ này em điền là gì?”

Úc Văn Yến gõ nhẹ hai ngón tay lên cánh tay, dùng giọng điệu cứng rắn nói lời bao che: “Điền Vạn Hợp, giống với chị gái em đi.”

Trần Tả Ninh nhanh chóng điền địa chỉ chi tiết vào, đồng thời trả lời được.

Tuyên Dụ chạm khẽ vào cánh tay Úc Văn Yến, hạ giọng nói: “Đã bảo anh đợi ở trong xe rồi cơ mà.”

“Chắc chắn là không.” Úc Văn Yến nghiêm túc nói, “Em Tả Ninh đi đăng ký kết hôn, sao anh có thể bỏ lỡ được.”

Tuyên Dụ thầm nghĩ, anh chỉ đơn thuần đến thị uy với em rể tương lai.

Đến khi Trần Tả Ninh điền xong đơn đăng ký, rồi Quý Hành kiểm tra lại không có sai sót, anh ấy đứng dậy tới quầy làm thủ tục.

Trần Tả Ninh ngồi tại chỗ quan sát xung quanh, Úc Văn Yến thấy đầu óc cô ấy bắt đầu đi lung tung thì nhắc nhở: “Em không đến trước quầy lấy chứng nhận à?”

“A……ồ.” Trần Tả Ninh đứng dậy đuổi theo Quý Hành.

Nhưng mới đi được 3 mét, cô ấy đã quay người gọi Tuyên Dụ: “Chị ơi.”

Tay Tuyên Dụ bị Úc Văn Yến nắm chặt lại, anh thúc giục: “Em mau đến đấy đi, một mình Quý Hành đi tới quầy, người ta còn tưởng rằng em bị ép kết hôn đấy.”

Quý Hành đang nói chuyện với nhân viên công tác, rõ ràng là nhân viên công tác cũng sửng sốt, vội vã tìm xem cô dâu mới đang ở đâu. Vậy mà cô ấy còn dám dán lên người chị gái, nếu còn không nhanh chóng đi tới trước quầy thì sẽ bị hiểu lầm mất.

Đi đăng ký kết hôn còn đưa chị gái theo đã rất không bình thường rồi, mà sau còn luôn dán lấy chị gái, không thấy ông chồng hợp pháp đã cạn lời rồi à? Úc Văn Yến khó chịu lại khó chịu, nhưng nếu Quý Hành dám phát biểu ý kiến, chắc chắn anh sẽ mắng đến khi anh ấy không dám nói thêm câu nào nữa mới thôi.

Hành vi của cô em vợ này có hơi không đúng mực, nhưng vào thời khắc mấu chốt, anh vẫn sẽ bênh vực người nhà mà không cần nói đạo lý.

Sau khi lấy được giấy chứng nhận,người ta thường sẽ tới bục nhỏ để chụp ảnh chung, Trần Tả Ninh lôi kéo Tuyên Dụ tới chụp ảnh trước.

Khóe môi Úc Văn Yến khẽ co giật, trao đổi ánh mắt với Quý Hành, ăn ý không nói gì, cũng không đánh giá.

“Anh Yến, anh cũng tới chụp ảnh đi.” Trần Tả Ninh đứng sang bên cạnh, chừa lại vị trí bên trái.

Người thứ hai Trần Tả Ninh nhớ tới là anh, cảm nhận được địa vị của anh trong lòng cô em vợ này, bỗng anh thấy ngày đi đăng ký kết hôn cũng rất tốt đẹp, người một nhà chụp ảnh cùng nhau chẳng có gì không tốt cả.

Úc Văn Yến cười nói: “Đến đây, đến đây.”

Quý Hành hỗ trợ chụp ảnh, nhìn tấm ảnh ba người khoác tay nhau, rất giống một nhà ba người hạnh phúc.

Sau đó hai chị em lại chụp thêm vài bức ảnh, đến tận khi có người đăng ký kết hôn khác đứng xếp hàng chờ tới lượt thì Trần Tả Ninh mới gọi Quý Hành tới chụp ảnh chung.

Dường như nhân vật chính hôm nay là Trần Tả Ninh và Tuyên Dụ, còn hai người đàn ông chỉ là đi cùng họ mà thôi.

Vòng bạn bè của Trần Tả Ninh là minh chứng xác thực nhất, trong 9 bức ảnh được đăng lên, chỉ có bức ở giữa là ảnh chụp chung giữa cô ấy và Quý Hành, tám bức ảnh khác, một nửa đã là ảnh chụp chung của hai chị em cô ấy, hai tấm ảnh giấy đăng ký kết hôn và nhẫn cưới, hai tấm là ảnh chụp chung của bốn người và một bàn tiệc tối chúc mừng phong phú.

Bài đăng viết: “Một ngày đáng nhớ.”

Khi Úc Văn Yến về đến nhà và nhìn thấy bài đăng này, anh đã bật cười ra thành tiếng: “Rốt cuộc nhân vật chính là ai vậy, Tả Ninh cũng buồn cười quá đi mất.”

Không chỉ có tướng mạo và tính tình đối ngược nhau, còn thường xuyên tạo những trò đùa cảm lạnh thế này, cô ấy cũng không ý thức được bản thân hài hước cỡ nào.

Tuyên Dụ lại gần nhìn, cảm thấy không có vấn đề gì: “Chính là kỷ niệm đáng nhớ mà.”

Úc Văn Yến dùng tay chọc nhẹ trán cô: “Em là người cuồng em gái à? Tả Ninh làm gì em cũng khen.”

“Chỉ cần em ấy không làm gì trái nguyên tắc thì làm gì em cũng đều đồng ý.” Tuyên Dụ nói, “Giáo sư Quý cũng sẽ không để ý đâu, anh ấy cũng sẽ cười thật vui vẻ thôi.”

“Anh ấy là tự biết thân biết phận mà thôi.” Úc Văn Yến không đi sâu vào chủ đề này nữa, từ biểu hiện ngày hôm nay của Quý Hành, anh cũng có thể nhìn ra được anh ấy đã chấp nhận sự cuồng chị gái của Trần Tả Ninh, sau này anh ấy cần phải tự sắp xếp và gánh vác với tư cách là một người chồng.

Úc Văn Yến nhấn like cho Trần Tả Ninh, đồng thời bình luận:【Tuyệt đấy, ít nhất ảnh chụp chung của hai người cũng được đặt ở chính giữa.】

Trần Tả Ninh trả lời:【Đây là thứ tự mặc định của hệ thống.】

Úc Văn Yến lại không nhịn được cười, không biết khi Quý Hành nhìn thấy sẽ cảm thấy thế nào, e là tâm trạng còn vi diệu hơn.

Tuyên Dụ lấy điện thoại của anh, nói: “Anh đừng trả lời linh tinh, ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ đấy.”

Hai tay Úc Văn Yến trống trơn, nhưng cũng không giành lại điện thoại, mà chỉ ôm lấy cô từ phía sau, vắt tay ngang qua ngực, ghì chặt vào lòng, sau đó cạ lên hõm cổ của cô.

“Em có vui không?” Úc Văn Yến hỏi cô.

Tuyên Dụ thản nhiên cười nói: “Ừhm, thật ra em rất lo cho Tả Ninh, cũng sợ em ấy không kết hôn, lo em ấy không xử lý tốt chuyện tình cảm với Quý Hành.”

Úc Văn Yến: “Đừng lo lắng, em Tả Ninh tuyệt đối sẽ không chịu thiệt thòi đâu.”

“Nhìn thì thấy Trần Tả Ninh không thích nói chuyện, đối với thủ tục đăng ký có hơi ngốc một chút, không biết nên làm cái nhìn, nhưng nhìn từ biểu hiện của Quý Hành, nhất định trong đoạn tình cảm này em ấy là người làm chủ.”

Tuyên Dụ cũng tán đồng với suy nghĩ của Úc Văn Yến, thoát khỏi tay anh, đứng dậy: “Đi tắm rồi đi ngủ thôi.”

Cô còn chưa đứng vững, đã bị Úc Văn Yến kéo lại vào trong lòng, vùi đầu xuống, quấn chặt lấy cô.

“Người em toàn mồ hôi, đứng lên nào!” Tuyên Dụ chẳng thể đứng lên được, không nhận được câu trả lời, cô ngửa cổ lên kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

Cằm Úc Văn Yến chống lên xương quai xanh của cô, ngông cuồng nói: “Mồ hôi trên cổ em tối hôm qua đều bị anh li.ếm sạch còn gì.”

Hình ảnh tối qua ùa về trong đầu khiến khuôn mặt Tuyên Dụ đỏ bừng, hai tay dùng sức đẩy đầu anh ra, trả đũa bằng cách xoa mạnh vài cái.

Úc Văn Yến ngẩng đầu lên với mái tóc rối bù, lười biếng nhấc mí mắt: “Chơi vui không?”

“Ừhm…… Đi tắm rửa đi, ngày mai anh còn phải đi làm.” Tuyên Dụ đỡ bả vai anh từ từ đứng dậy, giữ một khoảng cách an toàn.

Úc Văn Yến dựa lưng vào ghế sofa, định bỏ qua cho cô.

Nhưng Tuyên Dụ là ai chứ, đối nghịch với anh đã là bản năng của cô rồi, cô xông lên phía trước nhào nặn mãnh liệt với mái tóc anh, sau xoay người dứt khoát bỏ đi, từng tiếng bước chân to  lớn vang lên, cô nhanh chóng chạy tới căn phòng ở tầng hai, rồi khóa trái cửa lại.

Úc Văn Yến chạy theo sau suýt nữa đã bị cánh cửa đập vào mũi, phải lùi lại nửa bước.

“Tuyên Dụ, mở cửa.” Úc Văn Yến thiếu kiên nhẫn gõ cửa.

“Không mở! Đêm nay anh ngủ ở ghế sofa đi.” Tuyên Dụ cách cánh cửa hét lên trả lời.

Sao đó lại là tiếng loảng xoảng phá cửa.

“Úc Văn Yến, anh kiềm chế một chút đi, làm ầm ĩ đến hàng xóm sẽ bị nói đó, anh muốn trở thành chủ đề cho mọi người bàn tán à.” Tuyên Dụ bỏ lại câu này, đắc ý đi vào phòng tắm ngâm bồn.

Trần Tả Ninh nhắn tin cho cô, hóa ra trong ngôi nhà nơi cô từng ở vẫn còn vài chiếc vali nên thu dọn giúp hay đưa đến nhà cho cô.

Một tuần trước Trần Tả Ninh đã bắt đầu dọn đồ tới căn hộ của Quý Hành sống, đó là một khu dân cư cao cấp ở trung tâm thành phố, cách Vạn Hợp không xa. Sau khi thảo luận xong, họ quyết định sẽ dọn dẹp căn nhà thuê và những thứ cần thiết, sau đó bàn giao nhà trước khi hết hợp đồng.

Tuyên Dụ trả lời:【Chị suýt quên mất. Ngày mai khi chuyển đồ thì em tiện đường đưa đến chỗ chị đi, em và giáo sư Quý cùng tới nhà ăn cơm luôn.】

Trần Tả Ninh:【Được, ngày mai em sẽ mang tới cho chị.】

Sau đó, cô ấy lại hỏi:【Cuối tuần em còn có thể tới nhà chị ở không?】

Tuyên Dụ bật cười ra tiếng, không cẩn thận khiến nước bắn vào màn hình điện thoại.

Tuyên Dụ:【Lúc nào em cũng có thể đến, nhưng em nhớ phải nói rõ với giáo sư Quý nhé, nếu không thì cuối tuần cả hai người cùng tới đi.】

Trần Tả Ninh:【Em không muốn đâu, muốn ở cùng chị, có anh ấy phiền lắm.】

Trong khoảng thời gian này, Trần Tả Ninh thường xuyên đến tìm cô, không cần hỏi cũng biết là vì sao, rõ ràng là không nỡ khi cô ra nước ngoài học tiến sĩ.

Tuyên Dụ hỏi bâng quơ:【Nếu không thì trước khi chị đi, hai chúng ta cùng chuyển về căn nhà cũ ở là được rồi, dù sao cũng chưa hết hạn.】

Trần Tả Ninh hưng phấn trả lời:【Có thật không? Vậy em không chuyển đi nữa.】

Tuyên Dụ cười:【Trước hết em cứ chuyển đi, nếu không giáo sư Quý sẽ sốt ruột với em đấy.】

Trần Tả Ninh miễn cưỡng trả lời vâng một tiếng.

Tuyên Dụ không nói chuyện với Trần Tả Ninh nữa, hôm nay là ngày đầu tiên sau tân hôn, không thể quấy rầy thế giới của đôi vợ chồng trẻ được.

Ngâm thêm vài phút nữa, Tuyên Dụ cảm thấy hai gò má bắt đầu nóng lên rồi, choáng váng vì thiếu khí nên cô nhanh chóng đứng dậy lau khô thân thể, mặc quần áo ngủ lên, kéo mở cửa phòng tắm, để không khí mát lạnh làm đầu óc cô tỉnh táo hơn, mệt mỏi mấy ngày gần đây bị thổi sạch sành sanh.

Sau khi lau tóc xong thì cô trở lại phòng ngủ, đã thấy người đàn ông nằm trên giường, cô kinh ngạc nhìn về phía cửa ra vào, hỏi anh: “Sao anh vào được vậy?”

Cô nhớ kỹ mình đã khóa trái cửa rồi mà.

“Trong phòng làm việc có chìa khóa dự phòng.” Anh liếc qua một cái, dường nhưng đang dùng nét mặt rất khó ưa để mắng cô là cái đồ ngốc.

Tuyên Dụ tức đến giậm chân, nhưng giậm chân sẽ thua vì khí thế nên cô chỉ có thể siết chặt nắm đấm, suy nghĩ làm sao để lật lại thế cờ.

Úc Văn Yến cũng đang yên lặng quan sát Tuyên Dụ, thầm nghĩ cô ngốc quá, chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà gấp đến xoay vòng tại chỗ, nhưng mà đáng yêu thật, có nên đùa thêm chút nữa không nhỉ.

“Tới đây, chúng ta làm hòa nào.”

Phản ứng đầu tiên của cô là: Bày tỏ thiện chí của ác ma.

Tuyên Dụ nhìn về phía Úc Văn Yến đang nằm trên giường, anh vừa tắm rửa xong nên lọn tóc còn ướt, trên người dường như bị bao phủ bởi một màn sương mỏng manh. Đôi chân anh tùy ý bắt chéo, áo ngủ tơ lụa bóng loáng dán vào da thịt, phác họa từng đường cơ bắp. Cuốn sách mở ra được đặt trên đùi, năm ngón tay với những khớp xương tinh tế lật trang, âm thanh sột soạt vang lên trong không gian yên tĩnh, khiến tim Tuyên Dụ ngứa ngáy, mơ hồ cảm thấy một linh cảm không lành.

“Anh sẽ không làm gì đâu, em đến đây đi.” Úc Văn Yến đặt sách lên giường, rồi vỗ lên đùi mình.

Tuyên Dụ do dự đi đến ngồi ở mép giường trước mặt anh. Tay của cô đột nhiên bị nắm lấy, giây sau eo cũng bị giữ chặt, cả người rơi vào chăn bông mềm mại, nụ hôn nóng bỏng lập tức rơi lên khóe môi và cằm. Vành tai truyền đến một cảm giác hơi châm chích khiến cô không dám động lung tung.

“Anh thuộc giống chó à! Cắn loạn lên vậy.” Tuyên Dụ chống lên trán Úc Văn Yến, “Anh nặng quá, đứng lên đi.”

Úc Văn Yến cố tình dịch chuyển về phía trước, đùi ép vào trong bắp chân của cô, đồ ngủ của họ đều cùng chất liệu lụa mềm mại nên có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của cả hai.

“Nếu anh còn không ôm, vợ anh sẽ không còn ở bên cạnh anh nữa mất.” Úc Văn Yến cúi người xuống, ôm chặt lấy cô, không để lại bất cứ khe hở nào.

Động tác đánh anh của Tuyên Dụ biến thành nhẹ nhàng sờ đuôi tóc, “Sao đột nhiên lại thương cảm như thế?”

“Lệnh điều động tạm thời không được nên không thể đi cùng em.” Úc Văn Yến đã định lấy tình hình hôn nhân để làm điều kiện xin điều động công tác, nhưng gần đây có quá nhiều công việc quan trọng, kể cả có cân nhắc đến tình huống gia đình của anh thì cũng phải một thời gian rất dài nữa mới có thể điều chỉnh được.

Năm ngoái anh còn chế giễu Ôn Trạch Tự, làm cùng có nửa năm ngắn ngủi cũng nguyện ý đi, còn tốn công tốn sức chuyển đi làm gì. Giờ đây thì cái vận đến người anh rồi, chỉ hận không thể có một cơ hội đi cùng cô.

“Cũng đâu phải em không trở lại nữa.” Tuyên Dụ cười nói, “Tốt nghiệp xong em sẽ về ngay, không đúng, có kỳ nghỉ em sẽ trở về mà.”

Úc Văn Yến không nói thêm lời nào, không muốn tâm tư của mình ảnh hưởng đến phán đoán của Tuyên Dụ.

Anh nằm nghiêng xuống, ôm lấy cô nói: “Ngủ đi, ngày mai em còn phải tới công ty.”

Sau khi tốt nghiệp, Tuyên Dụ đã tới công ty của Đường Phục Tông làm tạm thời, học bổng cô xin được không nhiều, những chi phí khác phải tự mình kiếm, đầu tuần cô cũng đã qua được cuộc phỏng vấn của một công ty, học phí học tiến sĩ và tiền sinh hoạt coi như đã được giải quyết ổn thoả.

Việc Úc Văn Yến có thể giúp cô chỉ là mỗi ngày đưa cô đi phỏng vấn thử, làm giúp cô các tài liệu cần thiết khi xuất cảnh. Lúc này anh mới nghiêm túc quan sát, quát hiện ra quầng thâm nhàn nhạt trên mắt cô, anh đau lòng vu.ốt ve mấy lần, rõ ràng cô chỉ mới kết thúc việc học nặng nhọc nhưng anh lại cảm thấy cô càng mệt mỏi hơn.

Dù có không nỡ thế nào, Tuyên Dụ vẫn phải ngồi lên máy bay đi đến một đất nước xa lạ, bắt đầu một giai đoạn mới trong cuộc đời.

Hai người có sự chênh lệch múi giờ, có khi bận rộn đến hai ngày mới gọi được một cuộc điện thoại, tin nhắn wechat cũng rất khó khăn.

Thời gian trôi qua được hơn nửa năm, cuối năm Tuyên Dụ sẽ có nửa tháng nghỉ lễ Giáng sinh, nhưng cô lại càng bận rộn hơn, không có thời gian về nước.

Vốn đã hẹn Úc Văn Yến sẽ bay sang tìm cô vào dịp Tết nhưng lịch trực ban đến khiến anh bị xếp vào giữa kỳ nghỉ Đông, không thể điều chỉnh nên chỉ có thể ăn tết trong nước.

Sau này do công việc nên Tuyên Dụ về Trung Quốc công tác, hai người gặp nhau một lần, sau đó họ lại ở nước ngoài thêm nữa năm xa cách.

Úc Thanh đã đi du học về, hôm qua trong nhà đã làm tiệc tẩy trần cho cô ấy, trên bàn cơm nhìn thấy đôi vợ chồng nhỏ xa cách lâu ngày cứ anh anh em em, thời khắc này khiến sự khó chịu của anh lên đến đỉnh điểm.

Thứ hai đến cơ quan, cả người anh đều ảm đạm.

Những người khác trong văn phòng cũng cảm nhận được cảm xúc của anh không ổn, lúc Phàn Gia đến ghi chép tài liệu cạnh bàn làm việc của anh, cũng không dám làm ra động tĩnh gì quá lớn, chỉ sợ nhận phải ánh mắt lạnh lẽo chết người của anh.

Khi Phàn Gia lặng lẽ trở về vị trí làm việc, khi đi ngang qua bàn của Giả Trí Hiên, cô ấy ghé đầu lại, nhỏ giọng hỏi: “Anh Giả, gần đây nhiệm vụ không thuận lợi à?”

Giả Trí Hiên nghe cô ấy nói vậy thì lập tức hiểu ra ý trong lời nói của cô ấy. Anh ấy nhìn Úc Văn Yến rồi cười khẽ: “Trong một năm rưỡi, thời gian anh ấy gặp vợ còn chưa đến một tuần, em nói xem?”

Phàn Gia giật mình: “Thật sao?”

“Không có cách nào khác, do tính chất công việc thôi, nếu không phải vì lý do công tác thì đơn xin xuất cảnh của anh ấy sẽ rất khó được phê duyệt.” Giả Trí Hiên rất thông cảm cho Úc Văn Yến, cũng đã chia sẻ rất nhiều công việc với anh trong nửa tháng qua.

Phàn Gia hỏi: “Cô giáo Tiểu Tuyên đi nước ngoài mấy năm vậy?”

“Học tiến sĩ cần thời gian khá dài, cũng khó nói lắm.” Giả Trí Hiên nhận được tin Tần Ý bảo anh ấy đến văn phòng một chuyến, anh ấy lập tức đứng lên, nói: “Gần đây em trở nên tinh mắt hơn rồi đấy.”

Phàn Gia gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Bên kia, Úc Văn Yến đang vừa làm việc, vừa đợi tin nhắn trả lời của Tuyên Dụ, cũng tiện viết luôn đơn xin xuất ngoại vào ngày lễ, nộp cho Tần Ý đợi phê duyệt.

Giữa trưa, trên đường tan làm về nhà thì Úc Văn Yến nhận được điện thoại của Tuyên Dụ.

Úc Văn Yến vội vàng nhấc máy, nghi hoặc hỏi: “Sao lại gọi điện lúc nửa đêm? Em vừa tan làm à?”

Tuyên Dụ khẽ vâng một tiếng, tinh thần uể oải bơ phờ.

“Không thoải mái à?” Úc Văn Yến nhẹ giọng.

Giọng nói rầu rĩ không vui của Tuyên Dụ vang lên: “Úc Văn Yến, có phải em không hợp với việc nghiên cứu khoa học không, sao mỗi ngày em đều tạo ra mấy thứ học thuật rác rưởi vậy, cảm giác như 5 năm nữa em cũng không học xong ấy, em thật kém cỏi mà……”

“A Dụ, em suy nghĩ nhiều rồi.” Úc Văn Yến nghe được cô than thân trách phận, trực tiếp buông bỏ tất cả cảm xúc nhỏ nhặt của bản thân, chỉ muốn an ủi cô một chút.

“Không có đâu, em đang nói sự thật đấy, người nào người nấy đều làm tốt hơn em, em học rất chậm, luôn cần rất nhiều thời gian mới có thể theo kịp.” Tuyên Dụ núp ở đầu giường, chôn mặt giữa đầu gối.

Úc Văn Yến: “Không sao đâu, từ từ sẽ ổn thôi.”

Anh dịu dàng an ủi càng khiến cô khó chịu hơn, giọng trở nên nức nở hơn: “Em đã rất lâu không được gặp anh rồi, nếu em vẫn tệ hại như vậy thì 10 năm em cũng không học xong, chúng ta cứ phải xa nhau mãi. Bây giờ em nghỉ không học nữa, lập tức có thể đến gặp anh.”

“Mấy năm học xong tiến sĩ thì anh sẽ chờ em ngần ấy năm.” Úc Văn Yến thực sự cảm thấy sốt ruột vì xa cách, anh cố gắng bình tĩnh suy nghĩ kỹ, nỗi nhớ nặng nề hơn anh cũng có thể chịu được, bọn họ không thể chỉ quan tâm tới hiện tại, phải cùng nhau nhìn về phía trước, cố gắng vì tương lai mà mình mong đợi.

“Em nhớ anh lắm.” Tuyên Dụ nhìn vầng trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ, cảm thấy không tốt chút nào, không chỉ muốn gặp Úc Văn Yến, cô còn rất nhớ Tả Ninh, nhớ đám bạn tốt Tô Tô và Thanh Dã.

Úc Văn Yến dịu dàng nói: “Gần đây em đang viết gì thế? Gửi cho anh, về đến nhà anh sẽ gọi video cho em, cùng nhau xem.”

Không sự an ủi nào có thể làm dịu đi sự bi quan của Tuyên Dụ do việc nghiên cứu khoa học bỗng trở nên quá tải, vậy không bằng giải quyết vấn đề, từ từ tháo gỡ tảng đá đè nặng trong lòng cô.

Tuyên Dụ không có tâm tình gì, cũng không biết nên làm sao mới được nên cô lập tức nghe theo Úc Văn Yến, gửi một phần văn bản nghiên cứu gần đây, đợi anh trả lời.

Buổi chiều, ngoại trừ đi làm, thời gian còn lại Úc Văn Yến đều dành để nghiên cứu tư liệu cho Tuyên Dụ, chọn thời gian thích hợp cùng nói về luận văn với cô.

Đồng thời, anh cũng tìm Tần Ý lần nữa, giải thích rõ mong muốn điều động công tác.

Tuyên Dụ đã bi quan trong một tuần nên khi nghiên cứu khoa học thuận lợi tiến thêm một bước, cô lập tức cảm thấy tràn đầy sức mạnh, cảm thấy mình có thể hoàn thành tốt chương trình tiến sĩ.

Càng vui hơn nữa là Úc Văn Yến đã chính thức được phê duyệt đơn xin nghỉ phép, anh có thể đến trong nửa tháng, ngay khi nhận được tin tức này, lần đầu tiên Tuyên Dụ cảm thấy không khí khi tha hương nơi đất khách quê người cũng vô cùng tươi mát, mặt trời chói mắt cũng trở nên đáng yêu hơn hẳn.

Ngày Úc Văn Yến đến, Tuyên Dụ đã dậy sớm dọn dẹp nhà cửa.

Chị Carol ở nhà bên đi mua sắm trở về, vui vẻ chào hỏi Tuyên Dụ đang phơi ga giường trong sân, cảm thấy tâm tình của cô không tệ nên hỏi nhiều thêm vài câu: “Gần đây có chuyện vui gì à?”

Tuyên Dụ vỗ vài cái lên cái chăn, cười nói: “Vâng, xem là thế đi. Hôm nay em nấu sườn xào chua ngọt, chút nữa em mang sang một ít nhé.”

“Được!” Carol cũng đúng lúc đang nướng pizza, mời Tuyên Dụ đến nhà cô ấy cùng nhau uống trà chiều.

Tuyên Dụ gói đồ ăn lại rồi mang tới chỗ Carol, người mở cửa là Owen, em trai của Carol. Họ đã cùng nhau chơi bóng trong hoạt động cộng đồng vào cuối tuần. Nhìn thấy cô, cậu ấy nhiệt tình mời cô vào nhà.

Owen cũng là bạn học của Tuyên Dụ, cậu ấy là nghiên cứu sinh, nhưng có thân phận bạn học cũng coi như cầu nối, chủ đề giữa bọn họ không bao giờ nói hết.

Carol đang pha rượu liếc trộm bọn họ mấy lần, bị không khí giữa hai người lây nhiễm nên cũng vui vẻ hơn.

Hôm nay có nhiều thời gian, Tuyên Dụ về nhà nấu thêm một món ăn nữa.

Sau khi ngồi xuống, cô nhiệt tình giới thiệu cho hai người nguyện liệu và cách chế biến món ăn.

Owen yêu thích không thôi, không ngừng khen ngợi Tuyên Dụ khiến cô thấy hơi ngượng.

Giữa đường có nhân viên chuyển phát nhanh giao hàng tới, Owen đứng dậy đi ký nhận.

Carol khẽ chạm vào cánh tay Tuyên Dụ, nói nhỏ: “Em cảm thấy Owen thế nào?”

Câu hỏi ám chỉ quá rõ ràng, Tuyên Dụ đang nhai pizza một nửa thì sửng sốt, đồ ăn trong miệng lập tức mất đi hương vị.

“Ài…… nói thế nào nhỉ……” Tuyên Dụ không ngờ sẽ bị hiểu lầm, chân tay luống cuống vuốt đùi vài lần, rồi cô bỗng nghĩ tới chuyện gì đó, nâng tay trái lên nhẹ nhàng mà sáng ngời, “Em kết hôn rồi.”

Cũng không trách Carol không chú ý tới cô có đeo nhẫn cưới, vì thỉnh thoảng cô mới đeo nó lên, chủ yếu là đeo ở dây chuyền trên cổ, sợ bị cướp là một nguyên nhân, nguyên nhân nữa là vì nghiên cứu khoa học trong phòng thí nghiệm có thể khiến nó bị trầy xước.

“Em mới kết hôn à?” Carol kinh ngạc che miệng, “Xin lỗi, chị vô ý quá, chẳng chú ý tới.”

“Em và chồng đã kết hôn được ba năm rồi.” Tuyên Dụ cười khẽ, cũng không để trong lòng.

Carol vẫn cảm thấy không thể tin được, hỏi: “Chị có thể xem một chút không?”

Tuyên Dụ duỗi tay về phía trước.

Nhìn gần hơn, Carol mới phát hiện ra chiếc nhẫn chứa đầy tâm tư tỉ mỉ của người thiết kế, kiểu dáng cũng rất đặc biệt.

“Các em…… Là cặp vợ chồng ngoại quốc à?” Carol đoán thử.

Tuyên Dụ không muốn tạo ra hiểu lầm không cần thiết nên trả lời rất chi tiết: “Đúng vậy, anh ấy là đàn anh của em, vừa lên đại học bọn em đã ở bên nhau rồi.”

Vì là vấn đề riêng tư nên Carol lịch sự không nhắc đến nữa, chỉ nói vài lời chúc phúc.

Tuyên Dụ cũng không ở lại quá lâu, tìm cớ về nhà.

Vừa về tới nhà, Trần Tả Ninh đã gọi cuộc gọi video đến.

Tuyên Dụ ấn nhận cuộc gọi, đặt điện thoại lên trên giá đỡ, vẫy tay chào: “Sao nhớ đến gọi điện cho chị vậy, không phải đang buổi tối à?”

“Hơi nhớ chị rồi.” Trần Tả Ninh khẽ cười, ánh mắt khóa chặt lên người Tuyên Dụ.

Tuyên Dụ hỏi cô ấy: “Gần đây có bận không?”

Sau khi tốt nghiệp, Trần Tả Ninh đã vào làm ở bệnh viện trực thuộc đại học Kinh Bắc với tư cách bác sĩ nội trú, ngày nào cũng bề bộn nhiều việc, gần như mỗi ngày đều ở lại bệnh viện.

“Bận, nhưng em vẫn xoay sở được.” Trần Tả Ninh nói về mục đích gọi điện thoại tới, “Nghe nói anh Yến sắp sang với chị khoảng thời gian này à?”

Giọng điệu tràn đầy hâm mộ, nếu thời gian cho phép, cô ấy cũng muốn ra nước ngoài gặp Tuyên Dụ. Hai chị em đã rất lâu không gặp nhau rồi, lần trước cô có thời gian về nước, nhưng cô ấy phẫu thuật quá nhiều, đến cả thời gian ăn uống cũng không có.

Nụ cười trên mặt Tuyên Dụ càng rực rỡ hơn: “Đúng vậy, khoảng 10 ngày, cũng không lâu.”

Thời gian còn lại đi lại cũng hết, thời gian bọn họ có thể thực sự ở cạnh nhau vẫn ít ỏi đến đáng thương.

“Chị.” Sắc mặt Trần Tả Ninh lại trở về vẻ nhàn nhạt thản nhiên, nhìn kỹ cũng không thấy có sự khác biệt nào.

Tuyên Dụ cũng trở nên căng thẳng theo, lắp bắp: “Sao, sao thế?”

“Hình như em mang thai rồi.” Trần Tả Ninh cau mày, “Vừa mới kiểm tra, hai vạch, rất nhạt.”

Tuyên Dụ kích động đứng lên, kinh ngạc hô: “Thật sao? Em thật sự mang thai rồi?”

Trần Tả Ninh rất tỉnh táo: “Buổi chiều em hẹn lịch kiểm tra, nếu không có vấn đề gì thì chắc chắn là mang thai rồi.”

“Em đã nói chuyện với giáo sư Quý chưa?” Tuyên Dụ vui vẻ hỏi.

Trần Tả Ninh lắc đầu: “Chúng em chưa từng nói về chuyện con cái, em cũng chưa nghĩ đến chuyện muốn có con.” Đơn thuần chỉ là ngoài ý muốn, còn là do cô ấy gây ra chuyện ngoài ý muốn.

Tuyên Dụ ngồi xuống, quan sát sự thay đổi nho nhỏ trong biểu cảm của Trần Tả Ninh.

“Tả Ninh, có phải em đang nghĩ đến bố và mẹ không?” Tuyên Dụ đã hiểu được nguyên nhân cô ấy gọi điện tới.

Trần Tả Ninh không giấu giếm bất cứ điều gì với Tuyên Dụ, gật đầu.

Mối quan hệ không hòa hợp của bố mẹ sau này, cùng với sự ích kỷ của bố khiến cả gia đình rơi vào cảnh khốn cùng, là nút thắt trong lòng Trần Tả Ninh, cả đời không thể hòa giải, ảnh hưởng nghiêm trọng đến quan điểm tình yêu và gia đình của cô ấy.

“Tả Ninh, chuyện đã qua rồi.” Tuyên Dụ dịu dàng an ủi cô ấy, “Toàn bộ những chuyện không vui trước kia đều đã qua rồi, không có gì phải sợ cả.”

Trần Tả Ninh cau mày: “Trong lòng em thấy không dễ chịu.”

“Hôm nay em gọi tới là cần chị cho em lời khuyên à?” Tuyên Dụ hỏi lại cô ấy.

Đôi mắt bình tĩnh của Trần Tả Ninh trở nên mờ mịt: “Em chẳng biết cái gì cả.”

Tuyên Dụ nói: “Thực ra người em nên hỏi là giáo sư Quý, em sợ hãi là bởi vì em sợ đáp án em nhận được. Chị hi vọng em có thể dũng cảm vượt qua, chỉ cần em vượt qua được, em sẽ không trở thành người giống như mẹ, Quý Hành càng không phải là loại người như bố.”

Thay vì Trần Tả Ninh sợ hãi quá khứ mà tìm đến cô thì cô hy vọng cô ấy sẽ vì bối rối khi có một sinh mạng mới mà tìm đến cô.

“Em cũng biết là vậy, chỉ là trong lòng em rất khó chịu.” Cho nên Trần Tả Ninh mới gọi điện thoại cho Tuyên Dụ.

Tuyên Dụ cười nói: “Vậy em hãy nói với Quý Hành đi. Tả Ninh, không sao đâu, chị vẫn luôn ở đây, bất kể tương lai xảy ra chuyện gì, em vẫn còn có chị, chị cũng vẫn còn có em.”

Nghe được lời an ủi của chị gái, Trần Tả Ninh không còn căng thẳng nữa, thả lỏng rất nhiều.

“Ừhm, có tin tức gì em sẽ liên lạc lại với chị.” Trần Tả Ninh muốn tới bệnh viện kiểm tra trước, sau khi có kết quả xác nhận chính xác, cô ấy sẽ nói chuyện với Quý Hành.

Sau khi cúp điện thoại, Tuyên Dụ nằm trên ghế sofa ngẩn người, xoa cái gối ôm trong ngực, một hồi lâu sau mới bình tĩnh lại.

Úc Văn Yến gửi tin nhắn tới hỏi:【Anh đến ngã tư đường như em nói rồi, tiếp theo nên đi đâu?】

Tuyên Dụ bật dậy từ trên ghế sofa, kích động gõ chữ:【Anh chờ em, bây giờ em đi đón anh!】

Úc Văn Yến trả lời:【Ừhm.】

Một phút sau, anh thu hồi lại tin nhắn vừa gửi, gửi đi một tin nhắn mới:【Em ở nhà đợi anh, chỉ cần nói cho anh biết nên đi thế nào là được, anh tự đi.】

Mà Tuyên Dụ vì sắp được gặp anh mà vô cùng vui vẻ, điện thoại đặt ở trong túi cũng không thèm nhìn, chạy chậm đi ra cửa tới ngã tư để đón anh.

Úc Văn Yến làm mới giao diện vài lần, nhưng không có tin nhắn trả lời, trong lòng tự nhủ thôi xong rồi, cảm giác phương hướng của Tuyên Dụ không tốt, chút nữa ở khu vực này bị nhiễu sóng thì làm sao tìm được anh?

Bây giờ chỉ có thể yên lặng cầu nguyện cô nhớ rõ ràng đường đi ở khu vực này mà lập tức có thể tìm tới chỗ anh.

Sau đó chuyện anh lo nhất vẫn xảy ra.

Tuyên Dụ gửi tin nhắn tới nói:【Hình như em đi nhầm hướng rồi, em đi đường cũ về, anh chờ em.】

Úc Văn Yến nhấn giữ tin nhắn thoại, nói: “Em ở yên đó đợi anh, chụp cho anh một công trình kiến trúc rõ rệt, anh tới tìm em ngay.”

Chờ thêm một chút nữa thì mặt trời cũng lặn luôn mất.

Tuyên Dụ cảm nhận được sự không tin tưởng của Úc Văn Yến, không tình nguyện chụp một bức ảnh, sau đó giải thích:【Em cũng mới chuyển tới đây được hai tháng, nhà ở đây gần giống nhau, đi nhầm đường cũng là bình thường mà.】

Úc Văn Yến dỗ dành cô:【Đúng, em nói không sai, đường sai.】

Tuyên Dụ:【Tạm biệt.jpg】

Úc Văn Yến cầm ảnh hỏi người qua đường, khi trong lòng cũng đã hiểu sơ bộ về địa hình, anh bước nhanh chạy về phía Tuyên Dụ.

Lúc anh đến thì Tuyên Dụ đang đứng trước tiệm hoa ngay góc phố, mặt trời đã hoàn toàn lặn hẳn, đường chân trời còn vương sắc hoàng hôn, phần lớn bầu trời đã chuyển thành màu xanh tím, chính là màu xanh sau khi mặt trời lặn.

Cô đang chắp tay sau lưng, mặc quần áo ở nhà màu tím nhạt, một đôi dép lê màu vàng kem, tóc dài xõa vai, bị gió lay động, đẹp đến vô cùng. Thỉnh thoảng cô còn nhìn về phía xa, chăm chú nhìn vài giây nhưng không thấy người đang đợi, lại cúi đầu nhìn mũi chân, giẫm rồi lại giẫm lên cục đá để giết thời gian.

Khi anh nhìn thấy cô, mọi sự lo lắng muốn trông thấy cô dần tiêu tan, anh chậm rãi đi về phía cô, kéo dài thời gian, muốn ngắm nhìn hình ảnh cô trông ngóng mình thêm một chút, lặng lẽ thưởng thức.

Vẫn là Tuyên Dụ lơ đãng liếc qua, khóe mắt bắt được sự hiện diện của anh.

Vừa thấy anh, cô đã cười rạng rỡ, chạy về phía anh, giang hai tay bổ nhào vào lòng anh, dành cho nhau cái ôm lâu ngày không gặp.

“Em còn tưởng rằng anh cũng lạc rồi!” Chóp mũi Tuyên Dụ áp sát vào cổ áo của anh, ngửi mùi hương quen thuộc khiến cô cảm thấy vô cùng yên tâm.

Úc Văn Yến ôm cô lên xoay vài vòng tại chỗ, hai chân cô đong đưa trên không trung, cô vòng tay ôm lấy cổ anh càng chặt hơn.

Hai người xoay tròn ba vòng, khiến người qua đường đều nhìn về phía họ với ánh mắt thân thiện, không phải thấy kỳ lạ, mà là tò mò.

Về đến nhà, Tuyên Dụ đẩy Úc Văn Yến vào phòng tắm, ra lệnh cho anh ngâm bồn tắm thả lỏng một lúc, anh ngồi máy bay lâu như vậy, chắc chắn rất mệt.

Úc Văn Yến tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Tuyên Dụ ngồi xổm giữa phòng thay đồ, đang muốn mở vali hành lý của anh ra, đem quần áo cất vào ngăn trống trong tủ đồ cho anh.

“Đợi một chút.” Úc Văn Yến nhanh chóng tiến lên, ấn lên một góc vali, cắt ngang động tác của Tuyên Dụ.

Tuyên Dụ nghi ngờ nhìn về phía anh: “Sao thế?”

Chẳng lẽ trong vali này có….. Bất ngờ dành cho cô?

Nghĩ đến đây, Tuyên Dụ mỉm cười nói: “Chẳng lẽ bố mẹ anh bảo anh mang đặc sản sang cho em à?”

Úc Văn Yến: “Mỗi tháng họ đều gửi đồ mới cho em, cần anh đặc biệt mang sang làm gì chứ.”

Kể từ sau khi ra nước ngoài, Văn Thư Lan và Úc Kinh Chí nghe bạn bè xung quanh nói ở nước ngoài việc học hành, ăn uống đều không ngon, họ sợ Tuyên Dụ không quen môi trường nước ngoài nên mỗi tháng đều gửi đồ sang, còn thường xuyên gọi điện quan tâm cô.

Tháng trước khi Úc Văn Yến và Tuyên Dụ gọi điện thoại, đúng lúc Văn Thư Lan đang ở bên cạnh. Anh còn chưa nói được mấy câu, ngược lại bà ấy còn trò chuyện với Tuyên Dụ vô cùng hào hứng, thậm chí còn lên kế hoạch đợi ngày nghỉ sẽ sang nước ngoài ở cùng Tuyên Dụ một thời gian.

Sau khi cúp điện thoại, Úc Văn Yến phàn nàn việc mẹ mình chiếm dụng điện thoại quá lâu.

Ngược lại Văn Thư Lan còn mắng anh lòng dạ hẹp hòi, có bản lĩnh thì sang đó với cô đi, đừng có than vãn nữa.

Tóm lại là người trong nhà đều quan tâm Tuyên Dụ, anh cũng sắp bị xếp ra sau.

“Không phải đặc sản.” Úc Văn Yến nắm chặt tay Tuyên Dụ, cười nói: “Để lát nữa hẳn xem.”

Tuyên Dụ ngơ ngác nhìn vali: “Ừhm, cũng được.”

Úc Văn Yến đỡ cô đứng dậy, Tuyên Dụ nhanh nhẹn chui ra khỏi dưới cánh tay anh, nhanh tay lẹ mắt xốc vali lên, lộ ra nụ cười tinh quái, chuẩn bị khoe khoang sự nhạy bén của mình.

Lời cô còn chưa nói ra miệng thì đã thấy rõ thứ đồ trong góc vali, nụ cười lập tức thu lại, ngượng ngùng, rồi cô dùng hết sức đóng vali lại, phẫn hận đứng dậy.

Úc Văn Yến cà lơ phất phơ lắc lư bả vai, tựa lên tủ quần áo bên cạnh, cười ranh mãnh: “Anh đã nói em đừng xem rồi mà.”

“Đồ lưu—— manh——!” Tuyên Dụ thẹn đỏ mặt, cổ cũng ửng hồng nhàn nhạt.

Úc Văn Yến cười lưu manh hơn nói: “Không cho em nhìn, em còn nhất định phải nhìn, nhìn rồi còn giận. A Dụ, em nói lý chút đi chứ.”

Còn không biết tốt xấu nói lý, nửa năm không gặp, không mang đồ trong nước tới cũng có thể hiểu được, dù sao hải quan cũng nghiêm ngặt, có một số đồ cũng không tiện đem theo.

Còn anh thì lại mang hai hộp byt tới gặp cô, loại chuyện hoang đường này cũng chỉ Úc Văn Yến có thể làm ra thôi.

Đúng là người đàn ông đầy ý đồ xấu!

“Anh xuống dưới lầu ngủ đi.” Tuyên Dụ xoay người đi, cuống quýt rời khỏi hiện trường, nhưng chưa đi được bao xa, đã lảo đảo suýt ngã.

May mà Úc Văn Yến nhanh chóng gạt bỏ sự phân tâm của mình, ba bước gộp làm hai bước tiến lên đỡ lấy cô: “Em chạy chậm chút, có ai đuổi đâu.”

“Buông ra.” Tuyên Dụ đẩy anh ra.

Úc Văn Yến bế ngang cô lên, đi về phía giường: “Đã thấy được rồi, không bằng thử một chút đi? Lúc đi ngang qua siêu thị anh đã đặc biệt mua đấy.”

Nói rồi, anh ôm cô quay lại phòng thay quần áo, hơi khom người, rút một hộp từ trong vali ra, rồi quay lại phòng ngủ.

“Anh điên sao, chuyện đầu tiên xuống máy bay là vào siêu thị mua cái này hả, còn mua hẳn ba hộp.” Tuyên Dụ nhìn số lượng ghi dưới đáy hộp, hai chân không nhịn được run rẩy, không khỏi nhớ tới lần gặp trước.

Hai ngày ngắn ngủi, đã dùng một ngày rưỡi ở trên giường cùng nhau, còn lại là chia nhau tới nhà bố và mẹ ăn cơm. Hậu quả của việc phóng túng quá độ là đến cả nửa tháng sau họ đều tâm như nước lặng, không h.am m.uốn gì, hiệu suất viết luận văn cao gấp mười lần.

Úc Văn Yến thuận tay để chiếc hộp sang một bên, cùng cô ngã xuống giường, cúi người xuống chôn trong hõm cổ cô, bất động.

“Sao, sao vậy?” Không khí bất ngờ thay đổi nên Tuyên Dụ cho rằng là tâm tình anh không tốt.

Cô đang muốn nói những lời an ủi anh thì trên cổ truyền đến cơn đau nhói, cô lập tức túm lấy phần tóc sau gáy Úc Văn Yến kéo ra.

“Đau đau đau, buông ra.” Úc Văn Yến ấn tay cô lại nói: “Em thật sự ra tay độc ác quá đấy!”

Tuyên Dụ tức giận trừng mắt nhìn anh, cảm thấy 10 giây trước lương tâm của mình đúng là cho chó ăn mà cô còn đau lòng cho anh, kết quả lại bị anh đánh lén.

Úc Văn Yến vén mớ tóc rối trên gò má cô ra, lòng bàn tay lưu loát phác họa đường nét trên khuôn mặt, nhéo nhẹ, “Có nhớ anh không?”

Tuyên Dụ quay lại nhìn thẳng vào anh: “Biết rõ còn hỏi.”

“Anh cũng rất nhớ em.” Úc Văn Yến ép thân dưới lên trên, đẩy cô lên đầu giường, “Phía dưới cũng nhớ.”

Anh như một tia lửa, còn cô là rơm rạ khô héo, chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua, cô đã bị anh thiêu cháy thành tro tàn, rơi vào lòng bàn tay anh, tùy ý nắn bóp.

Bàn tay khoát lên sau gáy anh rồi dùng sức ấn xuống, họ hôn nhau thật sâu, h.am m.uốn trút bỏ nỗi khao khát nhớ nhung đã tích tụ suốt nửa năm trời.

Biến nỗi nhớ nhung thành xúc giác, chân thật cảm nhận lẫn nhau, an ủi trái tim bồn chồn.

Úc Văn Yến ôm cô xoay người cô lại, anh tựa đầu lên gối, cô nằm sấp trong ngực anh: “Tiếp tục?”

Tuyên Dụ vùi nửa bên mặt vào hõm cổ anh: “Không muốn……”

Úc Văn Yến cúi đầu nhìn xuống, cười nói: “Lúc nói không muốn thì em có thể lấy tay ra khỏi cơ bụng của anh được không?”

Tuyên Dụ vừa trộm sờ một chút, không ngờ lại bị bắt tại trận.

“Không cho em sờ, anh còn muốn ai sờ hả?” Tuyên Dụ sờ được thì lời lẽ càng hùng hồn.

Đột nhiên, Úc Văn Yến đổi vị trí, khiến Tuyên Dụ cứng đờ, lời muốn nói phía sau cũng quên hết toàn bộ.

Cô đỏ mặt chống lên ngực anh, cắn môi dưới nói: “Đừng làm loạn.”

“Em yêu à, rõ ràng là em rất thích.” Úc Văn Yến lau đi giọt nước mắt sinh lý ở khóe mắt của cô.

Quá quen với việc cô cứng miệng, thích mà không chịu thừa nhận.

Tuyên Dụ trốn lên trên, nhưng lại bị bàn tay to lớn của Úc Văn Yến đè xương bướm lại, cô trốn không thoát khỏi tay anh.

Trải qua lần này, Tuyên Dụ đã không thể nhìn thẳng vào tám khối cơ bụng của Úc Văn Yến, hình dạng vuông vức như cánh đồng đang cày bừa vụ xuân, vốn là phong cảnh đẹp nhất, nhưng khe nước ở giữa lại đục.

Tuyên Dụ ngã xuống, nằm trong lòng anh, cằm chống lên bờ vai rộng, thẹn quá hóa giận.

Bên tai có thể nghe thấy cười trầm khàn của người đàn ông: “Ngồi lên cơ bụng mà phản ứng lớn thế sao?”

“Anh ngậm miệng……” Tiếng nói của Tuyên Dụ đã khàn đi.

Úc Văn Yến nâng khuôn mặt cô lên, cắn lên đôi môi của cô.

Bộ phim tối nay, chính là bắt đầu từ nụ hôn này……

Bọn họ đóng cửa ròng rã suốt ba ngày, may mà trước khi Úc Văn Yến tới một ngày, cô đã lấp đầy tủ lạnh, cam đoan đồ ăn phong phú, hai người sẽ không bị đói bụng, trong nước thì muốn ăn cái gì thì gọi shipper là được nhưng dù sao ở nước ngoài cũng không tiện như vậy được.

Sáng ngày thứ tư, Tuyên Dụ tỉnh lại, mệt mỏi nằm sấp ở mép giường không muốn động đậy, eo, chân, tay, chân tay đều đau nhức như cái mô hình bị ghép sai bộ phận.

Úc Văn Yến vừa quay lại sau khi phơi xong ga giường, anh mặc áo hoodie trắng có mũ và quần dài cùng tông, để lộ ra phần cổ trắng nõn với đầy vết ngón tay và vết xước phía sau, kéo dài đến dưới cổ áo.

Thân là thủ phạm, Tuyên Dụ biết rõ tình hình dưới lớp quần áo kia, vết thương lộ ra bên ngoài vẫn còn nhẹ nhàng lắm.

Úc Văn Yến thu dọn rác trên sàn trong phòng, chậm rãi nói: “May là anh tiện tay lấy thêm một hộp, không thì sáng nay chính là hành vi nguy hiểm rồi.”

Tuyên Dụ liếc về phía tủ đầu giường, chiếc hộp cuối cùng đã được sử dụng.

Cô không còn đầu óc đâu để nghĩ mắng anh thế nào nên lựa chọn trực tiếp động thủ, cầm gối ngủ ném anh.

Úc Văn Yến bắt lấy, ném lên ghế, cong môi cười: “Sức lực vẫn lớn nhỉ.”

Ánh nắng chiếu xuyên qua cửa kính sát đất vào phòng, tạo thành những hình vuông bất quy tắc, rơi lên sau lưng Úc Văn Yến, khiến anh bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng ấm áp, hòa hợp hoàn hảo với nụ cười của anh.

Rõ ràng người bỏ sức đều là Úc Văn Yến, tại sao bây giờ anh vẫn tinh thần sáng láng quét dọn nhà cửa, mà cô thì nằm im trên giường không muốn cử động.

“Không được.” Tuyên Dụ nằm ngửa nhìn trần nhà, đột nhiên bật ra hai chữ.

Úc Văn Yến cho rằng cô không thoải mái, đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn cô hỏi: “Cái gì không được?”

Ánh mắt Tuyên Dụ di chuyển đến khuôn mặt đẹp trai của anh, nói: “Hai chúng ta không thể sống ở những nơi khác nhau nữa, mỗi lần gặp mặt đều như vậy, em chịu không nổi……”

Úc Văn Yến cười ra tiếng, dùng tay che mặt, để lộ ra ánh mắt chế nhạo: “Thế này đã không chịu nổi? Vừa mới qua tháng đầu tiên, ba hộp với em, sợ còn không đủ.”

“Em già rồi.” Tuyên Dụ nằm ngửa ra chịu thua, không so với trước kia được, lúc ấy ăn mặn, lúc đó bọn họ đều rất được.

“Xoay người, để anh xoa bóp cho em.” Úc Văn Yến đỡ lấy cô xoay người cô lại, lúc nhẹ lúc mạnh xoa bóp thắt lưng cho cô, kỹ thuật và cường độ xoa bóp rất vừa phải.

Tuyên Dụ từ từ nhắm hai mắt, uể oải nói: “Nhưng em cũng không muốn cứ mãi xa anh như vậy.”

Úc Văn Yến dừng lại một lúc, không tiếp lời, tiếp tục xoa bóp.

“Là em quá ngốc, nếu em có đầu óc tốt hơn một chút, có lẽ sẽ không cảm thấy việc tốt nghiệp tiến sĩ quá xa vời nữa.” Theo thời gian, áp lực của Tuyên Dụ không ngừng tăng lên, cảm giác mệt mỏi ngày càng trở nên nghiêm trọng.

“Anh còn phải luôn phối hợp với em nữa, cảm giác như sau khi kết hôn, không sống cùng nhau được mấy tốt đẹp lắm.” Tuyên Dụ nhớ lại hai năm trong quá khứ, tất cả tinh lực đều đổ vào học tập và công việc, gần như không để mắt đến Úc Văn Yến. Bọn họ nào giống cuộc sống của những cặp vợ chồng khác, mỗi người đều bôn ba, cơ hội gặp nhau ít đến thảm thương.

“A Dụ, quan trọng là quá trình chúng ta bên nhau, không phải kết quả.”

“Vậy kết quả là gì?” Tuyên Dụ quay đầu nhìn anh.

Úc Văn Yến thờ ơ nói, “Kết quả là khi về già chúng ta sẽ cùng nhau chọn bình đựng tro cốt.”

“Anh này lại bắt đầu nói chuyện linh tinh đấy à!” Tuyên Dụ đấm vào vai anh một cái.

Úc Văn Yến chịu một cú đấm của cô, cười đùa vui vẻ: “Sống là vợ chồng, chết cũng chung một mồ, chẳng lẽ đây không phải là kết quả tốt đẹp nhất sao?”

Ẩn dụ thì thô thiển, nhưng lý luận không hề sai.

Sau lưng bỗng dán gần lại một bộ ngực rộng lớn, anh nói bên tai cô: “Khó khăn thế nào cũng sẽ qua, em đừng nóng vội muốn có đáp án ngay, thời gian còn dài mà.”

“Ừhm, không nghĩ nữa.” Tuyên Dụ xoay người ôm lấy cổ anh, “Hôm nay em muốn ăn mì thịt bò.”

“Anh làm cho.” Trước khi Úc Văn Yến buông cô ra, còn tranh thủ giành được nụ hôn chào buổi sáng.

Trong tủ lạnh không có nguyên liệu cần thiết nên Úc Văn Yến lái xe tới siêu thị gần đó mua sắm, sau khi Tuyên Dụ rửa mặt xong thì tới phòng làm việc xử lý công việc tồn đọng.

Để dành thời gian cùng Úc Văn Yến, Tuyên Dụ đã đặc biệt xin công ty nghỉ phép một tuần, nhưng vẫn có vài công việc cần cô hoàn thành.

Sau khi hoàn thành công việc, Tuyên Dụ nằm trên sofa ở cửa sổ sát đất đọc ít tài liệu, trên bàn có trái cây do Úc Văn Yến chuẩn bị trước, đây là anh lo cô đói bụng thì có thể ăn lót dạ trước.

Một lúc lâu sau, điện thoại trên bàn nhấp nháy, cô cầm lên xem.

Trần Tả Ninh gửi cho Tuyên Dụ một tin nhắn, cô ấy nói:【Chị, đã xác định là mang thai rồi, tối qua em đã nói chuyện với Quý Hành, dự định là muốn giữ lại đứa bé này.】

Tuyên Dụ xem xong thì cười vui vẻ, gửi đi một tin nhắn thoại: “Chúc mừng, Tả Ninh nhà chúng ta sắp làm mẹ rồi!”

Trần Tả Ninh trả lời bằng một tin nhắn thoại, có thể nghe được tiếng cười rõ ràng: “Cũng chúc mừng chị, sắp được làm dì rồi.”

Nghĩ đến việc trên đời sắp có thêm một người có huyết thống tương liên với mình, Tuyên Dụ hưng phấn đi vòng quanh phòng khách vài vòng, hứa hẹn: “Đợi em mang thai được nhiều tháng, chị sẽ xin nghỉ phép về cùng em. Không được từ chối, chị sẽ yên tâm hơn một chút.”

Trần Tả Ninh: “Được, tốt nhất là ở lại với em một thời gian.”

Sau khi nhận được tin vui, Tuyên Dụ trở nên tràn đầy sức sống, nhất thời cao hứng, cô muốn đợi Úc Văn Yến trong sân, nói cho anh biết tin tức tốt này đầu tiên.

Tuyên Dụ vừa ra ngoài thì gặp ngay Carol vừa từ bên ngoài về nên cũng cô ấy chào hỏi.

Ánh mắt của Carol có chút né tránh, cười còn hơi miễn cưỡng.

“Sao vậy?” Tuyên Dụ quan tâm hỏi.

Carol liếc nhìn xung quanh, đi lên phía trước lặng lẽ nói: “Hôm nay chị gặp cô Kitty trên đường, cô ấy nói gần đây em có qua lại với học sinh cấp ba, còn hỏi chị có biết chuyện không?”

“Hả?” Tuyên Dụ sửng sốt, sao bỗng nhiên lại có chuyện xấu đồn về cô vậy.

Kitty là một người hàng xóm khác, là một người nội trợ rất thích tiệc tùng, thường mời gia đình những người quen tụ tập, chủ đề kéo từ chồng đến con, Tuyên Dụ không quan tâm đến những chuyện này, quan hệ chỉ ở tầm trung thôi.

“Cô ấy nói, chàng trai xuất hiện trong sân nhà em mấy hôm nay, cô ấy tận mắt thấy cậu ấy đi vào nhà em luôn đấy.” Carol cũng không biết thật hay giả, chỉ nói những gì nghe được cho Tuyên Dụ.

“Chắc là nhìn lầm thôi……” Tuyên Dụ chưa bao giờ mời bạn là nam giới về nhà làm khách.

Carol nói: “Nghe nói là cao trên 1m85, dáng người cao ráo, mặc áo len trắng, quần dài thoải mái, đội mũ lưỡi trai, từ miêu tả ngoại hình, đến dáng dấp đều giống như là……”

Cô ấy dừng lại một chút, con ngươi chợt mở lớn, lắp bắp nói: “Dáng dấp giống cậu ấy.”

Tuyên Dụ quay người, cùng Úc Văn Yến vừa mua đồ về bốn mắt nhìn nhau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.