Ước Nguyện Ngày Xuân - Sơ Li

Chương 78



Trần Tả Ninh ngửa người ra sau, tay ấn xuống lớp chăn tơ tằm mềm mại, để lại một dấu tay lõm xuống, rồi dần co lại thành nắm đấm, gồng chặt trên đệm ngủ, sức lực ấy bộc lộ rõ tâm trạng cô ấy vào thời khắc này—— Không biết phải làm sao.

“Ồ, anh là dạng tế bào mạnh mẽ thế cơ à, năng lực tái sinh cũng mạnh đấy.” Đáy mắt Trần Tả Ninh âm u trầm xuống, dùng giọng điệu lạnh lùng buông một câu nói đùa, như thể ngay câu sau thôi là sẽ túm người đàn ông trước mặt đến phòng thí nghiệm nghiên cứu.

Gần đây Quý Hành tải rất nhiều ứng dụng mạng xã hội đang phổ biến, gấp gáp muốn hòa nhập vào cuộc sống hiện đại, ít nhất cũng không muốn kháng cự với mạng internet. Anh ấy đã xem không ít câu chuyện vui,và lúc này cảm nhận sâu sắc được cảm giác khi người ta bình luận dưới một bài viết nào đó câu: “Bạn là loại đàn gảy tai trâu à?”. Đó chính là cảm giác anh ấy có với Trần Tả Ninh.

“Trần Tả Ninh, lời anh nói khó hiểu đến thế à?” Quý Hành cảm thấy Trần Tả Ninh là người duy nhất có thể khơi gợi cảm xúc trong anh ấy, khiến anh ấy trở thành kiểu người hấp tấp, chỉ vài ba câu đã nhẹ nhàng nắm thóp được anh ấy.

Trần Tả Ninh là kiểu người không có tế bào lãng mạn, nhưng cũng không đến mức không thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Quý Hành, nhưng cô ấy không muốn vì bất cứ ai mà thay đổi bản thân. Hiểu nhau, rồi yêu đương, có lẽ cuối cùng họ vẫn là hữu duyên vô phận. Anh ấy chỉ là khách qua đường trong cuộc đời cô ấy, đã định trước là sẽ chia xa, vậy thì cô ấy cũng không muốn sống với những dấu vết còn sót lại của anh ấy trong cuộc sống của mình.

Nếu như thật sự phải thay đổi, cô ấy đã không phải là Trần Tả Ninh nữa.

Cô ấy nói từng chữ từng câu: “Quý Hành, em không thèm thay đổi. Em sống theo cách của em thì sao chứ? Không yêu thì thôi. Anh muốn em thay đổi, muốn em tiếp nhận để thay đổi sự cố chấp của em và tiếp nhận thứ tình yêu bình lặng của anh hả? Tình yêu bình lặng ấy à, chính là không yêu một chút nào.”

Đột nhiên, cằm của cô ấy bị siết chặt, sức lực rất mạnh khiến cô ấy đau đến mức hô hấp khựng lại.

“Đừng có đánh trống lảng! Trần Tả Ninh!” Quý Hành gầm nhẹ một tiếng.

Không hiểu sao, chính tiếng gầm khàn đặc ấy lại khiến Trần Tả Ninh cảm thấy sảng khoái, cô ấy cong khoé môi cười, nhưng cằm đau đến mức mất lực, hơi hé miệng ra, như đang mời gọi người khác hái lấy.

Quý Hành không bỏ qua cảm xúc chợt hiện lên trong mắt cô ấy, chỉ nhìn một cái đã biết cô ấy đang suy nghĩ gì, bỗng anh ấy cảm thấy như mình đang nói chuyện với một kẻ điên.

Mà kẻ điên thì chẳng bao giờ thèm tuân theo trật tự cuộc sống của người bình thường, bọn họ không có tín ngưỡng gì, càng không tin tưởng ai, bọn họ muốn gì làm nấy, cố chấp đến cực điểm, sẵn sàng khuấy đảo tất cả chỉ để thỏa mãn những sở thích kỳ quái.

“Tả Ninh, đừng nói những điều như này.” Quý Hành buông tay, khôi phục giọng điệu nói chuyện bình thường, dịu dàng và hiền hoà.

Làn da của cô ấy trắng nõn, trên cằm vẫn còn hằn rõ dấu tay đỏ ửng, khiến Quý Hành sinh ra cảm giác tội lỗi, anh ấy đưa tay vuốt nhẹ vài cái đầy thương tiếc.

“Có đau không?” Anh ấy dịu giọng hỏi.

Trần Tả Ninh hất tay anh ấy ra, nằm xuống, uể oải nói: “Chán chết.”

Sự dịu dàng anh ấy thể hiện vì cảm giác tội lỗi đối với cô ấy thật sự quá đỗi vô vị, cô ấy chẳng thèm để tâm.

Quý Hành đứng dậy đi tìm thuốc, Trần Tả Ninh nhìn theo bóng lưng bận rộn của anh ấy, mặt không có cảm xúc, nói: “Giáo sư Quý, nếu anh trực tiếp ngủ với em luôn thì còn hiệu quả hơn mấy loại thuốc nồng nặc kia.”

Động tác trên tay Quý Hành vẫn không ngừng lại, anh ấy đã quen với việc cô ấy không che giấu bản tính thật trước mặt mình, giữ nguyên gương mặt ngọt ngào mà nói ra toàn những lời ngông cuồng.

Anh ấy ngồi xuống mép giường, dùng tăm bông chấm thuốc mỡ: “Lại đây, anh bôi thuốc cho em.”

“Quý Hành, anh nghe không hiểu tiếng người à?” Lông mày Trần Tả Ninh nhíu chặt, tỏ vẻ không vui.

Quý Hành chủ động nghiêng người tới, thoa một lớp mỏng thuốc lên vết đỏ, mỉm cười tao nhã: “Nếu anh thật sự làm theo lời em, ngủ với em, thì người thấy chán chính là anh đấy.”

Người đàn ông này hoàn toàn đoán đúng tâm tư phức tạp của cô ấy khiến cô ấy khựng lại một giây, rồi khẽ cười nhạt.

Nếu Quý Hành thật sự thuận theo bầu không khí mà đè cô ấy xuống giường làm một lần, chứ không phải đi tìm thuốc bôi cho cô ấy thì có thể sau đó chính cô ấy sẽ là người cảm thế tẻ nhạt, vô vị, không khơi nổi chút hứng thú nào, cũng không muốn tiếp tục nữa.

Tranh cãi lâu như vậy, Trần Tả Ninh đã bị câu nói này của anh ấy dỗ cho tạm thời hài lòng, vui vẻ phối hợp để anh ấy bôi thuốc, khẽ ngẩng cằm lên.

“Ngủ một giấc đi, buổi chiều anh đưa em về.” Quý Hành đặt lọ thuốc xuống, kéo chăn đắp cho cô.

Trần Tả Ninh nhắm mắt lại, xem như cũng ngoan ngoãn.

Quý Hành bình tĩnh ngồi vài giây, lúc chuẩn bị đứng dậy đi đến thư phòng thì Trần Tả Ninh lại mở mắt ra, nói: “Em sẽ không đi gặp Cù Kiên nữa.”

“Ừhm, có việc gì thì gọi anh, anh ở ngay bên cạnh.” Quý Hành quay đầu lại cười với cô ấy, nụ cười ấy vô cùng dịu dàng.

Trần Tả Ninh xoay người, lười sắp xếp lại những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, bắt đầu thả lỏng rồi chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này rất sâu, ngủ liền một mạch đến 5 tiếng mới tỉnh dậy, Trần Tả Ninh cầm điện thoại lên nhìn thời gian, cảm thấy có hơi vô lý. Bởi vì từ khi còn học cấp ba, giấc ngủ dài nhất của cô ấy từ trước tới nay đều không vượt quá bốn tiếng rưỡi, chẳng lẽ do sáng nay tranh cãi nên đầu óc cũng mơ màng rồi?

Đi vào phòng vệ sinh trong phòng ngủ chính để rửa mặt, Trần Tả Ninh đi một vòng trong phòng, vẫn mặc đồ ngủ đi ra ngoài. Cô ấy vốn thích thời tiết mát mẻ, vì trời quá nóng nên cô ấy cũng lười đi dép, cứ đi chân trần.

Nghe được giọng nam và nữ trò chuyện ở tầng một, cửa thư phòng thì lại đang mở, cô ấy thầm nghĩ chắc Quý Hành đang tiếp khách, nhất thời không biết có nên đi xuống hay không.

Trần Tả Ninh quay lại phòng ngủ, thay bộ đồ ngủ ra, tiện tay chọn một bộ đồ thể thao màu xám rồi mặc vào, định lặng lẽ rời đi, không làm phiền việc giáo sư và học trò thắt chặt tình cảm.

Tại góc cầu thang, cô ấy quan sát bốn phía trước, xác nhận bọn họ đang ở phòng ăn, sẽ không nhìn thấy cửa ra vào, mới dám đi xuống tầng một.

“Ôi trời ơi! Giật cả mình!” Bỗng có một cô gái đi ra từ trong nhà vệ sinh, kinh hãi hét lên một tiếng khiến nước trên tay cô gái ấy văng ra, nước bắn lên hết góc áo của Trần Tả Ninh, vội vàng rồi rít nói xin lỗi.

Trần Tả Ninh cũng bị người đột nhiên xuất hiện này hù dọa, nhưng cảm xúc thể hiện ra không nhiều, chỉ bình tĩnh nhìn chỗ bị ướt, nói: “Không sao đâu.”

Tiếng hét kinh động bị những người trong phòng ăn nghe thấy, tiếng bước chân lộn xộn vang lên.

Hai giây sau, trong phòng khách có thêm bốn người.

“Cô là……” Chàng trai đứng phía trước không biết phải xưng hô với Trần Tả Ninh thế nào, cứ ấp a ấp úng mãi không nói được câu nào trọn vẹn.

Đương nhiên Trần Tả Ninh sẽ không kéo có quan hệ dính gì với Quý Hành, nếu chuyện này mà lộ ra thì đối với ai cũng không phải chuyện tốt nên cô ấy định tùy tiện nói một câu: “Tôi là cháu gái của giáo sư Quý.”

“Ồ! Chào chị, chúng em là sinh viên của giáo sư Quý.” Chàng trai này hẳn là đàn anh, cậu ấy mở miệng chào hỏi, những người khác cũng đồng thanh gọi chị theo.

Bọn họ không hề cảm thấy nghi ngờ, cô gái trước mắt dáng dấp vô cùng ngọt ngào, từ giọng nói cũng có thể cảm nhận được tính tình hơi lạnh lùng nhưng dung mạo ấy đã xoá nhoà tất cả khiến người ta không kìm được mà nghĩ về cô ấy theo hướng tốt đẹp nhất.

Trần Tả Ninh chưa bao giờ tiếp xúc với công việc và những mặt khác trong cuộc sống của Quý Hành, đây là lần đầu tiên gặp nghiên cứu sinh của anh ấy. Nên cô ấy thầm nghĩ chẳng lẽ tất cả những đứa trẻ học triết lớn lên đều điềm đạm nho nhã, xinh đẹp ngoan thế này sao?

Sau khi thu lại những suy nghĩ dư thừa thì Trần Tả Ninh cũng không quên chuyện bản thân phải rời đi. Đang chuẩn bị nói lời tạm biệt thì trên cầu thang lại vang lên tiếng bước chân thong thả.

Quý Hành xuất hiện ở trước cầu thang, trong tay còn cầm theo đôi dép lê của cô ấy.

Trần Tả Ninh đối mặt với anh ấy là lập tức hiểu, nãy giờ anh ấy vẫn luôn đứng trên tầng hai nghe, e là cái cảnh xuống tầng của cô ấy cũng đều lọt vào mắt anh ấy. Nhưng cô ấy không hề cảm thấy chột dạ, dù sao thì anh ấy cũng không dám công khai quan hệ của bọn họ, cô ấy muốn nói gì thì nói, nói sao thì là vậy, cô ấy mới là người quyết định.

Mấy sinh viên đồng loạt chào giáo sư, Trần Tả Ninh đứng chính giữa bọn họ, bất động.

Quý Hành gật đầu mỉm cười nhã nhặn, đi xuống, đặt đôi dép bên cạnh chân Trần Tả Ninh, nói: “Nhiệt độ điều hòa trong nhà thấp, đừng ham mát, đi dép vào.”

Trần Tả Ninh tùy tiện xỏ dép, không đối nghịch với anh ấy, vì cô ấy sợ anh ấy sẽ cúi người xuống tự tay mang cho cô ấy, nếu làm thế thì còn ra thể thống gì của một người thầy nữa.

“Em còn có việc, đi trước đây.” Trần Tả Ninh nói.

Quý Hành rất tự nhiên ôm lấy bả vai cô ấy: “Anh đưa em đi.”

Trần Tả Ninh vô thức né tránh, Quý Hành lại kéo người cô ấy trở về, trọng tâm của cô ấy không vững nên khẽ va vào lòng anh ấy.

Quý Hành cười nói với các sinh viên của mình: “Vừa rồi cô ấy nói đùa đấy, đây là vợ thầy của các em, lần sau gặp thì đừng gọi nhầm nữa nhé.”

Năm người sinh viên mở to đôi mắt, người đẹp ngọt ngào lạnh lùng này lại là đối tượng của giáo sư hướng dẫn bọn họ?!

Không chỉ bọn họ, Trần Tả Ninh cũng giật mình, cô ấy thầm nghĩ Quý Hành ở chung lâu với cô ấy  như vậy chắc đã bị nhiễm chăng nên cũng phát điên rồi?

Vẫn là đàn anh có phản ứng trước gọi Trần Tả Ninh một tiếng, chào cô (vợ thầy), cũng nhận sai về hành vi khi nãy, mấy đàn em cũng chào cô theo.

Trần Tả Ninh bình tĩnh đáp: “Khách sáo quá, tôi có việc đi trước, các em cứ thoải mái đi.”

Cô ấy đẩy Quý Hành ra rồi mở cửa rời đi trước.

Khi Trần Tả Ninh vừa vào thang máy, Quý Hành cũng bước vào theo.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, cô ấy mới hít sâu một hơi rồi hỏi: “Anh điên rồi? Sao lại nói thẳng quan hệ của chúng ta ra như vậy chứ.”

Quý Hành hỏi lại: “Tại sao không thể nói thẳng chứ?”

Trần Tả Ninh cố gắng giữ bình tĩnh: “Dù chưa nói trước, nhưng chúng ta cũng đã ngầm thừa nhận là không công khai, không phải sao?”

“Anh không ngầm thừa nhận.” Năm chữ của anh ấy chặn họng cô ấy.

Trần Tả Ninh: “Anh muốn công khai là công khai, không muốn công khai thì không công khai hả, còn em phối hợp vô điều kiện, đúng không?”

Câu trả lời Quý Hành rất thành thật: “Trước khi chúng ta hòa giải lần đầu tiên, anh không muốn công khai, vì anh lo sẽ tạo thành gánh nặng cho em. Nhưng sau khi hòa giải anh có ý định công khai rồi, nhưng anh phát hiện ra khi công khai sẽ khiến em giảm bớt hứng thú đối với đoạn tình cảm này, nên không nhắc lại nữa, trước giờ anh chưa bao giờ phủ nhận quan hệ giữa chúng ta.”

“Quý Hành, anh giỏi thật đấy, anh coi em thành đối tượng nghiên cứu của anh đấy hả?” Một chút tâm tư kia của Trần Tả Ninh hoàn toàn đã bị nhìn thấu.

Thang máy vừa tới tầng một, Quý Hành đã giữ nút mở cửa, ra hiệu cho cô ấy ra ngoài trước, nói: “Em cũng luôn coi anh là đối tượng nghiên cứu của mình.”

Một câu khẳng định.

Không cần nói cũng biết, thứ bác sĩ Trần thích nghiên cứu điều gì, sợ là còn quen thuộc với cơ thể của anh ấy còn hơn cả anh ấy.

Trần Tả Ninh chưa bao giờ thua khi cãi nhau với anh ấy, trong lòng bực bội, khẽ lườm anh ấy, xoay người bước ra khỏi thang máy.

Quý Hành đưa cô ấy đến cổng khu dân cư Tuyên Dụ sinh sống, vì anh ấy biết cuối tuần cô ấy đều sẽ ở cùng với chị gái.

Trần Tả Ninh tháo dây an toàn, không lập tức đứng lên, lạnh lùng nói: “Giáo sư Quý, cảm giác đạo đức của anh không phải rất mạnh sao? Cứ tiếp tục giữ lấy đi, không cần thiết vì phải đấu với em mà làm những chuyện mà mình không vui vẻ đâu.”

Nói xong cô ấy mở cửa xe.

“Trần Tả Ninh.” Quý Hành cắt ngang động tác của cô ấy, “Anh nghiêm túc.”

Trần Tả Ninh quay đầu, nhìn chăm chú vào anh ấy: “Quý Hành, em thích anh, nhưng em sẽ không thay đổi vì anh.”

“Vậy thì không cần thay đổi.” Quý Hành nhẹ nhõm cười nói, rõ ràng lý do anh ấy công khai là để sửa chữa những sai lầm trong quá khứ, chỉ muốn có một mối quan hệ yêu đương hòa hợp như những người bình thường.

Trần Tả Ninh kiêu ngạo hừ một tiếng: “Được.”

Cô ấy dùng hai ngón tay giữ chặt nút thắt cà vạt của anh ấy, kéo người đến trước mặt mình, hôn lên khóe môi anh ấy: “Chào nhé, giáo sư Quý.”

Cô ấy muốn xem thử Quý Hành có thể làm đến mức nào, lời ngon ngọt thì ai mà chẳng nói được, đặc biệt là với những vị giáo sư triết học như này, những người biết chơi đùa với chữ nghĩa nhất.

Quý Hành cười: “Tạm biệt, đi chơi vui vẻ.”

Trước khi tay anh ấy chạm lên eo, Trần Tả Ninh đã đẩy cửa xuống xe, rời đi không thèm quay đầu lại.

Một tuần sau đó, Trần Tả Ninh đã cùng đám người Mãn Tử Chân lái xe đến Tây Xuyên. Cô ấy duy trì liên hệ yếu ớt với Quý Hành, anh ấy sẽ chủ động hỏi han ân cần đối với cô ấy, quay đi ngoảnh lại chỉ có hỏi xem thời tiết thế nào, đã ăn cơm chưa, cơ thể có không thoải mái ở đâu không, cô ấy cũng chỉ trả lời đơn giản ổn hoặc không ổn.

Ngược lại, Trần Tả Ninh lại gửi rất nhiều những tấm ảnh đẹp xuyên suốt dọc hành trình của mình vào trong nhóm nhỏ cùng chị gái và anh rể, chia sẻ tâm trạng khi đi du lịch, đồng thời cũng nhận được câu trả lời từ hai người, tâm trạng của cô ấy rất vui vẻ.

Đàn anh nhìn thấy Trần Tả Ninh đang cười, chứ không phải kiểu cười nhàn nhạt, càng không phải loại cười khiến người ta khó chịu như có côn trùng đang bò lổm ngổm trên người, mà đó là một nụ cười chân thực xuất phát từ trái tim.

“Chân Chân à, chẳng lẽ bảo bối Ninh yêu đương hả?” Đàn anh nhỏ giọng hỏi, chân thì giẫm lên cỏ nhỏ trên đất, thắc mắc tại sao nhìn thế nào thì tim mình cũng đập thình thịch.

Mãn Tử Chân liếc một cái, tiếp tục điều chỉnh tiêu cự cho máy ảnh, vừa chỉnh góc chụp phong cảnh ở xa, vừa trả lời: “Đàn anh, anh yên tâm, kể cả cô ấy trực tiếp có luôn con thì cũng không có khả năng yêu đương được đâu.”

“Cười vui vẻ thế này, chắc chắn là đang đắm chìm trong tình yêu.” Đàn anh cũng được xem như khách quen ở những quán bar, nhìn từng đôi nam nữ yêu nhau ở khắp nơi, nụ cười này rõ ràng chỉ có khi yêu đương mới có.

Mãn Tử Chân lại nhìn thêm chút nữa, dừng lại lâu hơn lần trước ba giây: “Sai rồi, cái bộ dạng này hoàn toàn là vì đắc ý sau khi được chị gái và anh rể khen ngợi.”

Đàn anh nghẹn lời, lúc Mãn Tử Chân nói cho anh ấy biết Trần Tả Ninh là một cô em gái siêu cấp cuồng chị gái, anh ấy không tin, cảm thấy rất vô lý. Nhưng sau hai tháng quan sát cẩn thận, anh ấy phát hiện ra đúng là như vậy, nghiêm túc quan sát Trần Tả Ninh nói chuyện, sẽ phát hiện ra cô ấy luôn cố ý hoặc vô ý nhắc đến chị gái của cô ấy.

Trần Tả Ninh không hề biết hai người họ đang thảo luận về mình, cô ấy vẫn tập trung chụp ảnh biển mây, chỉnh sửa xong rồi gửi vào nhóm nhỏ.

Trên màn hình điện thoại bỗng nhảy ra thông báo tin nhắn wechat, nhưng không hiện nội dung cụ thể.

Thông báo hiện lên ba lần, nghĩ rằng là việc gấp nên ấn mở ra xem.

Quý Hành hỏi cô ấy:【Bây giờ đi đến đâu rồi?】

H:【Các em đi chơi mấy ngày?】

H:【Lúc nào thì về?】

Trần Tả Ninh nhìn ba câu hỏi này thì rơi vào trầm tư, sao lại có cảm giác Quý Hành đang hơi gấp gáp nhỉ?

Trần Tả Ninh:【Đang trên đường, nhưng không biết là ở đâu.】

Cô ấy đang đi theo một nhóm người khá đông, đầu óc cũng lười nhớ những chuyện không quan trọng, dù sao bọn họ cũng sẽ không lừa gạt cô ấy.

Trần Tả Ninh:【Một tuần.】

Trần Tả Ninh:【Ngày kia, nhưng không chắc lắm.】

Mãn Tử Chân phấn khích đi tới, nói e rằng bọn họ lại muốn tới thành phố khác chơi thêm một vòng.

Không biết Quý Hành hỏi những chuyện này để làm gì, Trần Tả Ninh đành đợi anh ấy trả lời.

Năm phút sau, khung chat vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào khác.

Đúng lúc cô ấy định đóng lại, Quý Hành gửi tới một tin nhắn mới:【Tả Ninh, tại sao em chỉ chia sẻ ảnh chụp và thông tin với chị gái và anh rể em vậy?】

Trần Tả Ninh kinh ngạc đến quên cả chớp mắt, Quý Hành hỏi liên tiếp ba câu chính là vì muốn nói điều này sao?

Làm sao anh ấy biết được?

H:【Vừa rồi đi ăn tối, anh đã gặp họ, ngồi cùng bàn ăn cơm cùng nhau.】

Trần Tả Ninh cảm thấy có chút xấu mặt, bởi vì nhóm nhỏ chỉ có ba người nên cô ấy thường xuyên gửi tin nhắn vào, Tuyên Dụ và Úc Văn Yến nhất định sẽ chụp đầu lại xem chung, sau đó thảo luận, nhưng bọn họ lại không biết tình hình hiện tại giữa cô ấy và Quý Hành, nhất định sẽ lấy mấy cái đó ra trò chuyện với Quý Hành, có thể tượng tượng ra được Quý Hành ngồi đối diện, người chưa từng nhận được bất cứ thứ gì cô ấy chia sẻ đã lúng túng thế nào.

Trần Tả Ninh:【Không phải anh không dùng phần mềm mạng xã hội nhiều sao?】

Lâu sau, Quý Hành chỉ gửi lại một chữ ‘Ừhm’.

Cảm giác bất an trong lòng Trần Tả Ninh ngày càng mãnh liệt, sao Quý Hành càng ngày càng trở nên kỳ lạ vậy.

Cảm giác ấy kéo dài đến tận ngày trở về, không giảm mà còn tăng lên dần.

Trên máy bay trở về, Mãn Tử Chân lặng lẽ nhìn chằm chằm Trần Tả Ninh nửa tiếng, cô ấy phân tâm lật xem bệnh án, mặc dù chỉ thỉnh thoảng dùng bút ghi chép, nhưng có thể nhận ra được đôi chút khác biệt với khi cô ấy tập trung làm việc.

“Có chuyện gì vậy? Gặp phải ca bệnh phức tạp à?” Mãn Tử Chân thầm nghĩ điều đó là không nên chứ, vì cô ấy đã từng cảm nhận được trên người Trần Tả Ninh có cảm xúc mãnh liệt với 100% công lực, trên người học sinh giỏi xuất sắc đều có chút điên cuồng.

Trần Tả Ninh: “Nghĩ vài chuyện thôi.”

Mãn Tử Chân xé mở một túi hạt dưa: “Nói với tôi một chút xem.”

Trần Tả Ninh không giỏi chia sẻ tâm sự, cũng chỉ mở lòng được với mình Tuyên Dụ. Cuối cùng cô ấy vẫn từ bỏ việc bộc lộ, tùy tiện tìm một cái cớ: “Chuyện trong nhà thôi, chuyện nhỏ, không đáng nói đâu.”

“Không phải chuyện lớn là tốt rồi.” Mãn Tử Chân lại nói sang chuyện khác, “Ngày mai giáo sư mời chúng ta tới nhà ăn cơm, nhớ nhé.”

“Sao lại liên hoan nữa vậy?” Đàn anh ngồi ở phía ngoài kéo bịt mắt xuống, tuyệt vọng nói: “Anh đã hẹn người ta đi quẩy sau nửa đêm rồi.”

Mãn Tử Chân dùng ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm đàn anh bất cần đời, nói: “Đàn anh, tối mai anh phải trực ban đấy!”

“Bảo bối Ninh Ninh.” Đàn anh ném ánh mắt cầu cứu về phía Trần Tả Ninh.

Trần Tả Ninh lắc đầu: “Ngày mai là cuối tuần, em không được đâu, em phải đến nhà chị gái.”

Đàn anh không hỏi thêm nữa, bất luận là điều kiện tốt cỡ nào, chỉ cần là Trần Tả Ninh thì tất cả mọi người đều xếp sau chị gái.

“Bảo bối Chân Chân.” Đàn anh chuyển mục tiêu, “Sau khi liên hoan sau có thể trực ban thay anh được không, điều kiện tùy em ra luôn.”

Mãn Tử Chân người thích lười biếng rất không vui.

Chỉ còn nửa tiếng đường bay nữa là đến nơi, Mãn Tử Chân lập tức đàm phán với đàn anh về chuyện trực ban thay, tranh thủ lấy được phúc lợi khiến cô ấy hài lòng, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý.

Máy bay hạ cánh xuống Kinh Bắc, Tuyên Dụ và Úc Văn Yến cùng nhau đến sân bay đón cô ấy, trực tiếp về nhà họ, ăn một bữa tối phong phú, sau đó lại ngủ một giấc thật ngon, cuối cùng mới dậy viết luận văn tốt nghiệp.

Đến khi xuất phát đi liên hoan, Trần Tả Ninh mới gửi tin nhắn báo cho Quý Hành cô ấy đã trở về.

H:【Tối qua đã về đến nơi rồi à?】

Trần Tả Ninh:【Ừhm, nghĩ chắc anh ngủ rồi nên em không nói.】

H:【Hôm nay có dự định gì không?】

Trần Tả Ninh:【Tới nhà giáo sư liên hoan, sau đó về nhà viết luận văn tốt nghiệp.】

H:【Trên đường chú ý an toàn.】

Lại là một đoạn đối thoại nhạt nhẽo, Trần Tả Ninh đã sớm quen, cũng không cảm thấy gì, cô ấy cất điện thoại.

Đợi đến khi tới nhà giáo sư nhìn thấy Quý Hành, rõ ràng cô ấy đã sửng sốt, rồi lại vội vàng che giấu, sợ bị người khác phát hiện ra manh mối.

Giáo sư Hạ nhìn thấy sinh viên yêu quý của mình, cười haha nói: “Tả Ninh, tới rồi đấy à.”

“Dạ, làm phiền thầy và cô (vợ thầy) rồi.” Trần Tả Ninh đi dép vào nhà, đi đến phòng khách, quy củ ngồi bên cạnh Mãn Tử Chân.

Mãn Tử Chân dưa trái cây vừa được gọt vỏ xong cho cô ấy: “Ngọt cực kỳ luôn nè, giáo sư Quý mang đến đấy, cô nếm thử đi.”

Trần Tả Ninh cắn một miếng nhỏ: “Ừhm, không tệ.”

Đàn anh đột nhiên chen vào, ôm lấy cổ hai người từ phía sau, hỏi: “Quan hệ giữa giáo sư Quý và giáo sư Hạ rất tốt à? Sao lần nào liên hoan cũng thấy thầy ấy vậy?”

“Hai nhà bọn họ có quan hệ nhiều đời, con trai thầy Hạ quanh năm đi du lịch thế giới, giáo sư Quý giống như con nuôi của thầy ấy vậy, cho nên thầy ấy thường đến thăm hai người lớn ở nhà.” Mãn Tử Chân nói, “Em cũng mới biết gần đây, còn cho rằng bọn họ là bạn tri kỷ cơ.”

Đàn anh chợt hiểu ra: “Chẳng trách giáo sư Quý thường xuyên tới ăn chực mà thầy Hạ vẫn vui vẻ như vậy.”

“Đổi chủ đề.” Trần Tả Ninh không giỏi nói sang chuyện khác, nên dứt khoát không tham gia trò chuyện liên quan đến Quý Hành.

Đàn anh cười gian hỏi: “Tả Ninh, em không thích giáo sư Quý à?”

Mãn Tử Chân nhìn sang, tiếp lời: “Nếu cô không thích, vậy chúng tôi cũng ghét chung với cô.”

“Hai người có thể từ bỏ cái suy nghĩ tập thể này được không, các đàn em đang nhìn kia kìa.” Trần Tả Ninh có lòng tốt nhắc nhở một câu.

Cô ấy nhìn về phòng bếp, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Quý Hành khi anh ấy món ăn ra ngoài.

Mãn Từ Chân ghé đầu sang, cũng nhìn về phía Quý Hành: “Học sinh giỏi xuất sắc Tả Ninh à, cô đừng nhìn người ta bằng ánh mắt có thể chọc mù mắt người khác như vậy chứ, đối phương là giáo sư Quý đấy.”

“Có sao?” Trần Tả Ninh cơ bản không có chút cảm xúc nào.

Mãn Tử Chân: “Ai không biết còn cho rằng là giáo sư Quý từng trêu chọc cô đấy.”

Trần Tả Ninh thầm cười khẩy, gần đây bọn họ đã hạ quyết tâm phân cao thấp với đối phương, cũng coi như khiêu khích lẫn nhau.

Khi thức ăn được dọn ra, mọi người cùng ngồi vào bàn, Trần Tả Ninh ngồi giữa Mãn Tử Chân và đàn anh, hai người họ rất thích ghé đầu nói chuyện, cô ấy ngồi giữa bị ép phải nghe, thỉnh thoảng cũng cần phải góp chút ý kiến.

Không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, vẫn giống như những lần liên hoan bình thường.

Sau bữa cơm, giáo sư Hạ đề nghị đi dạo, đàn anh nói: “Giáo sư, thầy mang theo tận bốn người để đi dạo hoành tráng phía sau mình, là muốn thành hoàng đế ẩn danh đi vi hành à?”

“Thằng nhóc này nói nhảm cái gì thế hả!” Giáo sư Hạ trừng mắt nhìn cậu học trò lớn tuổi nổi loạn nhất của mình, rồi dịu giọng nhìn Trần Tả Ninh, nói: “Tả Ninh, đến đây, chúng ta đi dạo.”

Trần Tả Ninh chỉ có thể cùng giáo sư hướng dẫn đi dạo, cùng ông ấy trò chuyện về một số chủ đề gần đây, chuyện duy nhất không được tự nhiên chính là Quý Hành đi bên cạnh cô ấy.

Khi câu chuyện gần như đã kết thúc, Trần Tả Ninh đang chuẩn bị quay lại với đám người phía sau thì nghe được giáo sư Hạ hỏi Quý Hành: “Gần đây thầy có nói chuyện với mẹ con về chuyện lập gia đình của con, con tính thế nào rồi? Nghe nói con cũng đã tìm hiểu đối phương được hai năm rồi, cô bé nghĩ sao?”

Trần Tả Ninh nhìn Quý Hành, hai năm? Chẳng lẽ là cô ấy bị cắm sừng rồi à?

“Tạm thời vẫn chưa có dự định gì, con còn phải hỏi ý kiến cô ấy đã.” Quý Hành nói, “Cô ấy còn chưa tốt nghiệp.”

Không bị cắm sừng, vậy hẳn là…… Chỉ cô ấy à? Trần Tả Ninh mơ hồ nghĩ.

“Còn chưa tốt nghiệp sao?” Âm thanh của giáo sư Hạ rất lớn, “Không phải con sẽ…”

Câu nói tiếp theo giáo sư Hạ cũng không dám nói ra, vội vàng khuyên: “Con đấy, trông rõ ràng là đứa trẻ hiểu chuyện, sao có thể như này chứ……”

“Không phải ở trong trường chúng ta.” Quý Hành liếc nhìn Trần Tả Ninh, “Sang năm cô ấy sẽ tốt nghiệp tiến sĩ, là sinh viên của đại học Kinh Bắc.”

Lông mày Trần Tả Ninh càng nhíu chặt hơn, Quý Hành thật sự muốn công khai à? Anh ấy điên rồi sao?

Hô hấp của giáo sư Hạ đã thông thuận hơn nhiều: “Các em cần tâm sự sâu nhiều hơn, tôn trọng đối phương, nếu đã quyết định ở bên nhau, cũng nên gặp gia đình hai bên một chút.”

Quý Hành cung kính trả lời: “Vâng, con sẽ cân nhắc.”

Trần Tả Ninh không ở lại lâu hơn được nữa, đành lặng lẽ im lặng tự thụt lùi lại phía sau bọn họ vài bước, hòa vào nhóm người ồn ào phía sau.

“Báo cáo công việc xong rồi à?” Đàn anh cảm thán, “Kể từ sau khi Tả Ninh đến, giáo sư cũng không đuổi theo anh hỏi chuyện nữa, thật tốt.”

“Các đàn em đâu hết rồi?” Trần Tả Ninh không thấy những người khác.

Mãn Tử Chân: “Cái đám lanh lợi ấy hả, trời nóng nên không muốn đi dạo, lấy cớ chơi mạt chược cùng cô (vợ thầy) để quay về rồi.”

Trần Tả Ninh: “Sao hai người còn đi theo?”

“Chân Chân chơi xấu, em ấy cảm thấy anh đưa điều kiện chưa đủ, không muốn trực ban thay anh.” Đàn anh giả bộ làm ra dáng vẻ khóc sướt mướt, ỷ lại lên người Trần Tả Ninh, “Ninh Ninh, em phải làm chủ cho anh!”

Mãn Tử Chân thẳng thắn: “Em muốn anh bao em một tuần tiền cơm, không quá đáng chứ hả.”

Đàn anh: “Em đã lấy đi hai tháng tiền cơm của anh rồi, anh đã nghèo lắm rồi đấy Chân Chân ơi, tha cho anh đi.”

Hai người kẹp Trần Tả Ninh ở giữa, nã pháo bắn nhau, trái xô phải đẩy, khiến cô ấy trọng tâm không vững bị vấp ngã tại chỗ.

Giữa đêm đi trên con đường trải đá cuội sao mà an toàn cho được, bọn họ còn làm ra hành động mạnh như vậy, khiến cô ấy choáng váng trong giây lát.

Bọn họ luống cuống tay chân đỡ Trần Tả Ninh dậy.

“Không sao chứ?” Mãn Tử Chân sờ cánh tay cô ấy.

Đồng thời, đàn anh cũng sờ bắp chân, hai người dường như đang làm kiểm tra toàn chân cho cô ấy.

“Không sao đâu, buông ra.” Trần Tả Ninh không phải búp bê ném một cái sẽ vỡ.

Hai người đỡ Trần Tả Ninh đi, động tác nâng rất kỳ quái, ai không biết còn nghĩ bọn họ đang áp giải phạm nhân.

Dưới đèn đường phía trước, Quý Hành đứng đó, thấy dáng vẻ của ba người, anh ấy rảo bước tiến lên hỏi: “Bị thương à?”

“Vừa rồi chúng em đùa giỡn, Tả Ninh không cẩn thận bị ngã. Mãn Tử Chân áy náy nói.

Đàn anh: “Tới chỗ sáng đi, anh xem cho Ninh Ninh một chút.”

Trần Tả Ninh thoát lui khỏi vòng tay mạnh mẽ của bọn họ, nói: “Em ổn, không cần đâu.”

Chỉ một cú ngã nhẹ, không đến mức phải cần hai bác sĩ kiểm tra cho cô ấy đâu.

“Anh đưa em về.” Quý Hành đưa tay ra đỡ lấy Trần Tả Ninh.

Cô ấy khựng lại vài giây, không biết nên tiếp nhận hay không, hai người Mãn Tử Chân vẫn còn đang nhìn, nếu đồng ý thì chắc chắn sẽ bại lộ.

Quý Hành đổi hướng tay, ôm lấy eo cô ấy, dễ dàng kéo cô ấy đến bên cạnh mình, quan tâm hỏi: “Có đi được không?”

Trần Tả Ninh ôm bả vai anh ấy: “Dạ được……”

Mãn Tử Chân nhìn Quý Hành và Trần Tả Ninh đi xa, biến thành một con gà không phát ra tiếng, làm ra biểu cảm thét gào: “Bọn họ thân quen lắm sao?”

Đàn anh càng khó hiểu hơn: “Không phải buổi chiều nhìn thấy đối phương còn không vui à?”

Trần Tả Ninh cũng không có ác ý với Quý Hành, hoàn toàn là do bọn họ tự suy diễn ra.

Sau khi rời khỏi con đường nhỏ trong công viên thì Trần Tả Ninh dừng lại.

“Không đi được nữa à?” Quý Hành ngồi xổm xuống, muốn ôm cô ấy lên.

Trần Tả Ninh chặn tay anh ấy lại, hỏi: “Anh quyết định muốn công khai à?”

Quý Hành: “Đã quyết định từ lâu rồi.” Chỉ vì phối hợp với trò chơi tình thú nhỏ này của cô ấy, vẫn không nói ra mà thôi.

“Anh đợi em năm phút.” Trần Tả Ninh nói xong lập tức đi về, bước đi hơi khập khiễng.

Hai người đang ngơ ngác tại chỗ thấy Trần Tả Ninh đột nhiên quay lại, họ sợ đến mức im lặng.

Trần Tả Ninh: “Tôi chỉ nói với hai người thôi, không được nói cho người khác đâu đấy nhé.”

Mãn Tử Chân thực sự căng thẳng: “Tả Ninh, nếu là chuyện lớn, thì đừng nói với chúng tôi, tôi là bà tám, còn đàn anh chính là người ông tám.”

“Biến biến biến! Em mắng người đấy hả!” Đàn anh vốn định phóng khoáng thừa nhận, nhưng đối phương là Trần Tả Ninh, anh ấy không dám tùy tiện hứa bừa.

“Ít nhất là cho đến khi tôi tốt nghiệp, không được nói.” Nếu không phải Trần Tả Ninh nói, bọn họ cũng có thể đại khái đoán được, nhưng cô ấy cũng không cần phải giấu giếm, thoải mái nói: “Em và Quý Hành đúng là như hai người nghĩ đấy.”

Việc đoán được và được người trong cuộc thông báo cho vẫn có cảm giác hoàn toàn khác nhau, bọn họ trừng to hai mắt, nhìn nhau vài lần, rồi nhìn Trần Tả Ninh cam đoan không nói ra, bọn họ có thể hiểu tại sao cô ấy lựa chọn tạm thời giữ bí mật.

Quý Hành chờ ở phía xa, bọn họ có thể thấy anh ấy, nhưng khoảng cách đó không đủ để nghe được những gì bọn họ đang trò chuyện, giữ khoảng cách rất tinh tế.

Sau khi nhận được lời hứa hẹn, Trần Tả Ninh mới đi về phía Quý Hành, anh ấy cũng bước nhanh tới đỡ cô ấy.

Sau khi lên xe, Trần Tả Ninh hạ lưng ghế xuống, nhắm mắt lại rồi nói: “Anh muốn đưa em về đâu thì về, đến nơi thì gọi em.”

Cô ấy nhất thời không biết phải nói gì với anh ấy, đành lựa chọn giả vờ ngủ để trốn tránh.

Quý Hành chu đáo điều chỉnh lại nhiệt độ trong xe, nói: “Ừhm, ngủ đi.”

Giữa đường cảm nhận được xe đang đỗ lại, cô ấy mở mắt thì mới phát hiện ra là tiệm thuốc, Quý Hành vào cửa nói rõ yêu cầu với dược sĩ.

Còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa,Quý Hành đã mang theo một cái túi màu trắng quay về, cô ấy vẫn tiếp tục nhắm mắt.

Khi xe dừng lại lần nữa, Quý Hành gọi cô ấy dậy.

Nơi đến là khu nhà cô ấy sống.

“Trước hết em……”

“Anh đưa em lên.” Quý Hành ngắt ngang lời của cô ấy, trực tiếp tháo dây an toàn, vòng qua xe đi về phía ghế phụ, mở cửa ra cho cô ấy.

Trần Tả Ninh xuống xe, cùng anh ấy đi lên lầu.

Khi lên tới tầng ba, Trần Tả Ninh hỏi anh ấy: “Anh có muốn ở lại không?”

Trước đây cô ấy cũng sẽ hỏi thẳng, lần nào Quý Hành cũng sẽ chầm chậm vài giây rồi mới trả lời, vài giây yên tĩnh đó thôi nhưng trong lòng anh ấy lại tự đánh giá, liên tục hỏi mình xem có nên làm hay không, làm thế có thể sẽ bất lịch sự hay không.

Những hoạt động tâm lý cổ hủ của anh ấy tràn ngập cảm giác đạo đức, mà cô ấy lại là một người tầm thường không thể hiểu được.

“Có thể không?” Lần này anh ấy trả lời rất nhanh, nhưng vẫn lịch sự hỏi suy nghĩ của cô ấy y như cũ.

Trần Tả Ninh thản nhiên nói: “Tùy anh.”

Quý Hành không hỏi nữa, đi vào phòng cùng cô ấy.

Buổi tối mùa Hè, mới đi dạo hơn hai cây số trong công viên, thân thể Trần Tả Ninh có cảm giác dính dớp, bỏ Quý Hành ở phòng khách, cô ấy về phòng lấy quần áo ngủ vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa xong đi ra, cô ấy nhìn thấy Quý Hành đang ngồi trên sofa ở phòng khách, nghiêm túc lật xem hướng dẫn sử dụng thuốc, vô cùng nghiêm túc, cứ như anh ấy đang đọc tài liệu.

“Đi tắm đi.” Trần Tả Ninh quay người về phòng sấy tóc.

Quý Hành muốn xem vết thương của cô ấy trước, nhưng biết cô ấy có bệnh sạch sẽ nhẹ, nếu trên người anh ấy dính mồ hôi không phải do làm chuyện đó thì cô ấy chắc chắn sẽ đứng cách xa anh ấy ít nhất mười mét.

Tóc Trần Tả Ninh đã mọc dài, sấy rất lâu khô, khi cô ấy ra ngoài phòng khách thì đã không thấy Quý Hành đâu nữa, đi ngang qua ban công thì thấy anh ấy đang gọi điện.

Giọng điệu của anh ấy rất nhẹ nhõm, thỉnh thoảng còn cười, đầu bên kia điện thoại hẳn là bạn thân.

“Tại sao mẹ tôi lại gọi cho cậu hỏi chuyện của tôi nữa vậy?”

“Chẳng phải đã nói với bà ấy là đang yêu đương sao?”

“Bà ấy nghi ngờ là giả?” Quý Hành cười lên, “Tôi không cần phải nói đùa.”

Việt Thu Yên nói: “Đừng nói là mẹ cậu, ngay cả tôi còn đang nghi ngờ cậu nói đùa đây này, đối phương còn là tiến sĩ đại học Kinh Bắc? Chênh lệch tuổi tác thế này, giáo sư Quý cậu chắc chứ?”

“Nếu cô ấy đồng ý, lần tới sẽ mời các cậu bữa cơm.” Quý Hành không ngại bị bạn bè trêu chọc chuyện tuổi tác.

Việt Thu Yên hiểu rõ tính Quý Hành, nếu thật sự anh ấy mang đối tượng tới gặp bạn bè thì chắc chắn trăm phần trăm là rất để ý người ta. Cô ấy hỏi: “Quý Hành, chẳng lẽ cậu không lo lắng đối phương chỉ quan tâm tới địa vị xã hội của cậu thôi à?”

Quý Hành: “Lời này cậu tuyệt đối không được nói lại sau này nhé, nếu cậu gặp cô ấy thì chắc chắn sẽ không nói thế đâu.”

Việt Thu Yên cười ra tiếng: “Giáo sư Quý, chắc chắn vậy sao?”

Quý Hành nói: “Cô ấy không cùng lĩnh vực với tôi, trong chuyên môn của bản thân cô ấy rất ưu tú, nhận được sự tán thưởng của rất nhiều người đi trước, cô ấy không cần dựa vào tôi, tự cô ấy đã vô cùng giỏi rồi. Tôi đứng cạnh cô ấy cũng chưa chắc đã là thêu hoa trên gấm đâu.”

“Quý Hành, cậu nói như vậy, tôi càng có hứng thú với cô ấy hơn đấy, nhanh chóng sắp xếp cho chúng tôi ăn cơm đi, để tôi làm quen với cô gái này một chút.” Hiếm khi Việt Thu Yên nghe thấy Quý Hành khen ngợi một ai đó.

Trần Tả Ninh đứng sau bức tường, nghe thấy Quý Hành khen cô ấy với bạn bè, mặc dù không biết đối phương nói gì, những lời anh ấy nói lại khiến cô ấy sững sờ hồi lâu.

Không ngờ, cô ấy ở trong lòng Quý Hành lại tốt như vậy.

Cô ấy quay trở lại phòng khách, ngồi trên ghế sofa, tự mình bôi thuốc.

Sau khi cúp điện thoại, anh ấy quay lại phòng khách, Trần Tả Ninh đã bôi xong thuốc sát trùng cho vết thương.

“Để anh làm.” Quý Hành đi tới, cầm thuốc mỡ.

Hai chân Trần Tả Ninh đặt trên ghế sofa, mắt cá chân bị bầm tím, hơi sưng đỏ.

“Em tự bôi được, đợi anh đọc hướng dẫn xong, vết thương cũng lành luôn rồi.” Động tác bôi thuốc của Trần Tả Ninh rất gọn gàng lưu loát, chưa đến một phút đã xử lý xong.

Trong lúc đó, Quý Hành vẫn luôn ngồi xổm bên cạnh nhìn cô ấy, tư thế của anh ấy hơi thấp, khiến cô ấy vô cùng không tự nhiên.

“Ngồi xuống đi, em cũng đâu có ra lệnh cho anh phải ngồi xổm đâu.” Trần Tả Ninh hạ chân xuống.

Quý Hành nắm lấy tay cô ấy buông hai bên, dựa đầu lên đùi cô ấy, mái tóc ngắn mềm mại của anh ấy cọ nhẹ vào cổ tay của cô ấy.

Cơ thể Trần Tả Ninh cứng đờ, tư thế của anh ấy lại càng hạ thấp hơn, hoàn toàn là loại trạng thái thuần phục lấy lòng cô ấy.

Đây là điều mà anh ấy chưa từng làm, nhưng hiện tại không có mệnh lệnh của cô ấy, anh ấy lại đang chủ động.

Cô ấy lắp bắp hỏi: “Anh…… Muốn nói điều gì sao?”

Quý Hành ngồi thẳng người lên nhìn cô ấy, cười tự giễu nói: “Tả Ninh, anh nghĩ anh sai rồi. Trước đây anh không muốn công khai quan hệ giữa chúng ta, anh sợ sau khi chia tay, em sẽ bị tổn thương bởi những lời đồn. Sau này anh không muốn công khai, là vì sợ em cảm thấy Quý Hành rất nhàm chán, sẽ vứt bỏ anh.”

“Cho nên anh đang nghĩ, phải làm sao để sản sinh ra sự ràng buộc với em, mới có thể nói chúng ta bên nhau, thay đổi vì đối phương. Nhưng em là Trần Tả Ninh, vĩnh viễn là một Trần Tả Ninh luôn cao ngạo, suy nghĩ thô tục của anh vốn không phải quy tắc sống của em.”

“Tuần này anh không vui, suy nghĩ kỹ mới thấy chúng ta cách nhau rất xa. Giữa chúng ta không có ràng buộc, không có liên kết sâu sắc. Chỉ cần chia tay, dấu vết của anh sẽ nhanh chóng biến mất khỏi cuộc đời của em.”

“Suy nghĩ này làm anh thấy sợ hãi.”

Giọng Quý Hành khàn đặc, năm ngón tay đan vào năm ngón tay của cô ấy, giao hoà siết chặt.

“Anh không cần cảm thấy áp lực.” Trần Tả Ninh lo bản thân sẽ dùng những từ ngữ khiến anh ấy tổn thương, trong nhất thời mất đi năng lực biểu đạt, cảm giác như nói gì cũng không ổn.

“Trần Tả Ninh, em thắng rồi.” Quý Hành lại lần nữa dựa lên đùi của cô ấy, giống như một chú chó lớn đang lấy lòng chủ nhân, “Có thể chạm vào anh một chút không?”

Trần Tả Ninh có được kết quả như mình mong muốn, nhưng cô ấy không đành lòng.

“Quý Hành, anh biết anh đang nói gì không?” Cô ấy hỏi.

Quý Hành cười, vẫn dịu dàng như thường ngày. Anh ấy nói: “Nhưng biết làm sao bây giờ, anh yêu em mà.”

Trần Tả Ninh nghe được lời tỏ tình của anh ấy, cả cơ thể run lên như thể anh ấy đang hôn lên ngực cô ấy, khiến nhịp tim đập loạn không cách nào dừng lại được.

Đến đầu ngón tay cô ấy cũng run lên.

Cô ấy quên mất bản thân nên làm gì, Quý Hành nắm chặt cổ tay cô ấy, đặt lên đầu mình, nói: “Em thích gì, thì cứ làm theo ý mình là được.”

—— Anh ấy tình nguyện nghe cô ấy.

Lòng bàn tay chạm phải mái tóc mềm mại, khiến cả trái tim cô ấy cũng mềm đến rối bời, Trần Tả Ninh rút tay lại, đẩy anh ấy ra.

Quý Hành nhìn thật sâu vào cô ấy, chờ đợi cô ấy đáp lại, nhưng đợi rất lâu, tự anh ấy cũng bắt đầu an ủi bản thân không có được câu trả lời cũng không sao, tự anh ấy hiểu được mình muốn tương lai thế nào với cô ấy là được rồi.

Trần Tả Ninh đi tới cửa phòng, nhàn nhạt nói: “Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.”

Nhẹ nhàng kết thúc, anh ấy không đợi được câu trả lời.

Trần Tả Ninh mất ngủ, cô ấy quay lưng về phía Quý Hành, nhìn căn phòng tối mờ mà tâm trạng rối bời.

Cô ấy nhớ lại lần đầu gặp Quý Hành, một người đàn ông hoàn toàn phù hợp với điều kiện của mình xuất hiện, cô ấy chỉ muốn đoạt được người tới tay, chưa bao giờ cân nhắc đến suy nghĩ của anh ấy, nếu anh ấy cố chấp không đáp ứng mong đợi của cô ấy, vậy thì cô ấy sẽ thuần phục.

Cô ấy đã làm chính xác như vậy, muốn anh ấy phối hợp, phục tùng cô ấy. Anh ấy sẽ phản kháng, mặc dù là vô ích, lúc đó cô ấy sẽ nói: Quý Hành, em thích anh.

Người tốt như Quý Hành vừa nghe câu nói này, lần nào cũng lựa chọn dung túng cho cô ấy.

Thoạt đầu anh ấy khuyên chính mình, hành vi của cô ấy là bình thường. Sau này anh ấy sẽ che chở cho cô ấy, sẽ nói với cô ấy rằng, cái sở thích của cô ấy là bình thường.

Tình yêu của cô ấy biến thành vũ khí giết người, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, lấy được sự thỏa mãn từ chỗ anh ấy mới thôi.

Cô ấy nói thích trước.

Cũng có thể, là anh ấy yêu cô ấy trước.

Cho nên anh ấy sẽ lo lắng, sẽ e ngại, muốn tình yêu giữa bọn họ được bình đẳng, nỗ lực để thay đổi nó.

Khi phát hiện ra không có cách nào thuyết phục được cô ấy, anh ấy đã chịu thua, tình nguyện bị đồng hóa.

Trái tim Trần Tả Ninh đau lòng, khóe mắt chua xót khó chịu, cô ấy nhẹ nhàng quay người lại.

Anh ấy vẫn luôn đối mặt với cô ấy mà ngủ, kể cả cô ấy có để lại cho anh ấy một bóng lưng cứng rắn, anh ấy cũng không khó chịu.

Tay của cô ấy cứng ngắc trên không trung nửa phút, rồi mới sờ lên mặt anh ấy, ngón tay vu.ốt ve hàm dưới, khẽ gọi tên anh ấy: “Quý Hành.”

Nhẹ đến mức gần như không nghe được, nhưng anh ấy lại có phản ứng ngay lập tức, chậm rãi mở mắt ra.

“Sao thế?” Anh ấy cho rằng ban đêm cô ấy không thoải mái, nên lập tức tỉnh táo lại.

Trần Tả Ninh co người trong lòng anh ấy, ôm anh ấy thật chặt.

Quý Hành sờ đầu cô ấy, vỗ nhẹ nói: “Gặp ác mộng à?”

“Chúng ta nói chuyện đi.” Trần Tả Ninh áp vào lồng ng.ực anh ấy, nhiệt độ cơ thể nóng rực khiến cơn đau rát trong trái tim cô ấy dần tiêu tan.

“Em muốn nói chuyện gì?” Quý Hành thật sự cho rằng cô ấy bị cơn ác mộng dọa sợ.

Một lúc lâu sau, Trần Tả Ninh nói: “Hồi cấp hai, em có theo đuổi một nam sinh, bởi vì anh ấy lớn tuổi hơn em, dáng dấp rất đẹp. Lúc học cấp ba, em lại gặp gỡ một đàn anh là nghiên cứu sinh về trường tham gia buổi chia sẻ, em và anh ấy mập mờ một đoạn thời gian dài, nhưng bởi vì năng lực của anh ấy quá kém nên em đã đá anh ấy. Trong chuyến du lịch hồi tốt nghiệp em lại gặp một người lớn tuổi……”

“Tả Ninh, nửa đêm em không ngủ, là muốn kể cho anh nghe lịch sử tình trường của em à?” Quý Hành bất đắc dĩ cười, anh ấy chưa đức độ đến mức đó đâu.

Trần Tả Ninh nói tiếp: “Sau này, khi tham gia bữa tiệc do giảng viên hướng dẫn của em tổ chức, em lại gặp một người đàn ông, lớn tuổi, có thực lực, ga lăng, dịu dàng săn sóc, hoàn toàn phù hợp với điều kiện chọn người của em. Cho nên em đã chủ động hỏi anh ấy có thể đưa em về một đoạn được không, em biết anh ấy chắc chắn sẽ không từ chối. Sau này khi ngẫu nhiên gặp lại, em đều làm thế, sau đó em cố tình biến mỗi lần ở chung với nhau trở nên rất mập mờ, em theo đuổi anh ấy, cho anh ấy thấy tâm ý của em, sau đó đề nghị hẹn hò, em biết anh ấy nhất định sẽ không từ chối.”

“Quý Hành, có phải em rất ích kỷ không?”

Đoạn tình cảm với anh ấy hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của cô ấy.

“Anh ấy cũng không thể không biết được.” Quý Hành nói, “Có lẽ anh ấy cũng có ý định, chỉ là chậm chạp mới nhận ra tâm ý của mình mà thôi.”

Trần Tả Ninh vuốt đuôi tóc của anh ấy, cố ý cọ lên cần cổ anh ấy: “Anh đang an ủi em đấy à.”

“Tả Ninh, không phải an ủi, hoàn cảnh trưởng thành của mỗi người là khác nhau, tam quan không giống nhau là chuyện bình thường, phương thức yêu thương cũng thế.” Quý Hành nói, “Anh sẽ yêu thương em như em mong đợi, không phải em cưỡng ép, mà là em xứng đáng.”

“Anh không cảm thấy yêu cầu của em rất quá đáng à?”

“Quá đáng một chút cũng tốt, lúc ấy sẽ chỉ có anh phù hợp thôi, không phải sao?”

Lời nói của anh ấy cho cô ấy đủ sự an ủi, khiến đáy mắt Trần Tả Ninh ươn ướt: “Lão cổ hủ như anh đừng có mà khoe khoang.”

Quý Hành mỉm cười, không nhịn được vuốt tóc cô ấy, dịu dàng nói: “Đâu có khoe khoang. Anh muốn giới thiệu em là bạn gái anh cho tất cả mọi người, không quan tâm đến bất kì ánh mắt của ai, sinh sống cùng em, nắm tay dạo phố, đi dạo. Rất tốt đẹp, phải không?”

“Vậy còn anh, cần em làm gì?” Trần Tả Ninh ngẩng đầu nhìn anh ấy, mặc dù không thể nhìn thấy rõ, nhưng cô ấy cũng có thể cảm nhận được rõ ràng sự biến hóa trong cảm xúc của anh ấy.

Quý Hành nói: “Thực ra điều anh muốn, em đã cho anh từ lâu rồi.”

Phần tình cảm yêu thích anh ấy của cô ấy, đã đưa tới trước mặt anh ấy từ lâu rồi.

“Hóa ra đây chính là lợi ích khi trò chuyện với nhà triết học đó à? Nói chuyện lộn xộn mà anh cũng có thể hiểu được.” Đột nhiên Trần Tả Ninh cảm thấy những suy nghĩ xấu xa của mình đã chẳng còn gì méo mó nữa, những thứ đó đều đã được Quý Hành cứu rỗi.

Quý Hành ôm cô ấy vào lòng, cười khen: “Ngoan.”

“Quý Hành, em sẽ đối xử với anh thật tốt.” Trần Tả Ninh ngoan ngoãn tự kiểm điểm. “Anh không được tính toán với em những chuyện trong khoảng thời gian này đâu đấy.”

“Sau này em đừng nói lời giận anh là được.” Quý Hành hôn lên trán cô ấy, “Em không sai, nữ vương Trần Tả Ninh em cứ tiếp tục bá đạo đi, không cần phải nhận sai với bất cứ ai.”

Trần Tả Ninh nâng khuôn mặt anh ấy lên, hôn xuống: “Quý Hành, em sẽ yêu thương anh như anh mong đợi.”

Quý Hành cúi người áp xuống, đáp lại nụ hôn của cô ấy.

Tình yêu khó nói rõ, hiểu rõ hay mơ hồ cũng được, chỉ cần trái tim họ còn đập vì nhau, bỏ qua thế tục, yêu một cách cuồng nhiệt là đủ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.