Gửi Thiên Thần Nhỏ - Bạch Nhật Mộng Dương

Chương 86



Mùa thu đến, nhiệt độ Moscow tụt xuống đột ngột. Ánh nắng mỏng manh chiếu qua những ô cửa kính của tòa nhà cao tầng, phản chiếu thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Đúng giờ trưa, Yến Đường ngồi tại bàn làm việc, liếc nhìn ánh nắng bên ngoài rồi lại đảo mắt về phía văn phòng ngăn cách bởi tấm kính trong suốt.
Tập đoàn áp dụng mô hình văn phòng mở hoàn toàn, ngay cả phòng giám đốc cũng được bao quanh bằng tường kính. Dù có thể điều chỉnh thành chế độ riêng tư nhưng đa phần nhân viên đều nhìn thấy rõ mọi thứ bên trong.
Trong đó, một người đàn ông trẻ tóc đen đang ngồi với vẻ mặt lạnh lùng, tiến hành cuộc họp qua điện thoại. Cách âm của văn phòng rất tốt, Yến Đường không nghe thấy anh nói gì nhưng đoán chừng tâm trạng anh lúc này không được vui.
Khoảng mười phút sau, cuộc họp kết thúc.
Yến Đường đứng lên bước tới gõ nhẹ vào cửa. Thấy anh ngẩng đầu liếc nhìn rồi gật nhẹ, cô mới dám đẩy cửa bước vào.
“Ilya, tôi đã tổng hợp xong toàn bộ email từ hôm qua đến trưa nay. Những thư liên quan đến nghiệp vụ đã chuyển đến các bộ phận tương ứng. Còn lại năm email cần anh tự xem xét. Trong đó, thư của ngài Alexei gửi lúc 9 giờ sáng nay là khẩn cấp, ông ấy hy vọng nhận được phản hồi từ anh trong ngày.”
Cô duy trì tốc độ nói chuyên nghiệp và ổn định, báo cáo bằng tiếng Nga một mạch không ngắt quãng.
“Được, cảm ơn.”
Câu nói này đồng nghĩa với lệnh rời đi. Yến Đường nhanh chóng thoát khỏi khu vực áp lực cao này, tìm bạn thân là Masha cùng đi ăn trưa để thư giãn đầu óc.
Làm thư ký cho Tống Cảnh, Yến Đường luôn cảm thấy áp lực vô cùng.
“Hình như Ilya chưa bao giờ mắng Yana nhỉ?”
Trong phòng cà phê, vài nhân viên các bộ phận tụm năm tụm ba bàn tán, nhân tiện thấy Yến Đường và Masha đi qua liền tò mò nhắc đến chuyện này.
Masha nói: “Ừ, Ilya rất quý Yana mà.”
Yến Đường bật cười khổ, không thể nói với mọi người về cuộc sống như đi trên băng mỏng của mình.
Là thư ký của Tống Cảnh, cô là một trong những người gần anh nhất, cũng hiểu rõ phong cách làm việc của anh.
Dù đa phần thời gian, sếp tỏ ra điềm tĩnh nhưng Yến Đường từng chứng kiến cảnh anh mắng người.
Hôm đó đúng ngày đầu tiên cô nhận việc, trưởng phòng nhân sự dẫn cô vào văn phòng Tống Cảnh. Người phụ trách nhân sự còn chưa kịp mở lời thì Tống Cảnh đã nhận cuộc gọi từ một thuộc cấp. Lập tức anh nhíu mày, bắt đầu quát mắng bằng tiếng Nga.
Giọng điệu trầm và lạnh, lời ít nhưng uy lực đủ khiến người ngoài nghe cũng run sợ.
Ký ức ngày hôm đó đến giờ vẫn in đậm trong tâm trí Yến Đường, khiến cô luôn cố gắng hoàn thành tốt công việc, không mong được khen chỉ cầu không bị mắng. Điều này cũng khiến cô ngày nào cũng sống trong lo âu.
May mắn là những ngày tháng này sẽ không kéo dài – cô đã nhận được thư mời nhập học từ một trường đại học ở Moscow, nửa năm nữa sẽ xin nghỉ việc để tiếp tục việc học.
Giờ nghỉ trưa kết thúc, Yến Đường cầm tách cà phê trở lại bàn làm việc. Vừa ngồi xuống, cô đã thấy một chàng trai đang ngồi thoải mái trên sofa trong văn phòng Tống Cảnh.
Mặc áo hoodie và quần thể thao, chàng ta dựa lưng thư thái xem điện thoại như đang ở nhà mình vậy.
Sắp xếp lịch tiếp khách cũng là trách nhiệm của Yến Đường, cô chắc chắn chiều nay không có cuộc hẹn nào với Tống Cảnh. Cô vội đặt tách cà phê xuống rồi bước vào văn phòng: “Xin lỗi, thưa ngài…”
Chàng trai ngẩng đầu lên. Mái tóc nâu nhạt, đôi mắt màu hổ phách trong veo, khuôn mặt điển trai nở nụ cười rạng rỡ: “Xin chào.”
Lời nói đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng Yến Đường. Chàng trai này có gương mặt giống y như sếp của cô, chỉ khác là trông trẻ trung hơn với vẻ mặt còn phảng phất nét thanh niên.
Cô tự nhiên hiểu ra – đây hẳn là vị “tiểu thiếu gia” Kirill ít người biết đến trong tập đoàn, mới tròn 18 tuổi và chỉ có nhân viên cấp cao mới được gặp.
Hai anh em giống nhau đến mức Yến Đường không khỏi thầm nghĩ: “Thì ra Ilya cười trông như thế này à.”
“Thì ra chị là Yana.” Tống Úc chống cằm nhìn cô với ánh mắt đầy hứng thú, “Tôi từng nghe anh trai gọi điện cho chị ở nhà. Giọng chị giống hệt như vẻ ngoài vậy…”
Anh bắt đầu trò chuyện thân mật với Yến Đường:
“Chị làm ở đây bao lâu rồi?”
“Làm thư ký cho anh tôi vất vả lắm nhỉ?”
“Cái mặt lạnh như băng của anh ấy rất đáng ghét phải không?”
Yến Đường không ngờ Tống Úc lại có tính cách dễ gần như vậy. Chỉ vài câu nói đã khiến cô không nhịn được cười.
“Kirill, em đến đây làm gì?” Giọng nói lạnh lùng của Tống Cảnh vang lên từ cửa.
Tim Yến Đường đập thình thịch khi nhận ra mình không biết từ lúc nào đã ngồi xuống sofa. Cô quay đầu nhìn lại, thấy Tống Cảnh đang cau mày liền vội đứng dậy: “Tôi xin phép ra ngoài ạ.”
“Anh làm gì mà nghiêm trọng thế? Làm người ta sợ chạy mất dép rồi kìa.” Tống Úc cười nói.
Yến Đường trong lòng căng thẳng, tưởng Tống Cảnh sẽ nổi giận, nào ngờ ông chủ của cô chỉ thở dài rồi quay sang bảo Tống Úc: “Em mới là người không nên làm phiền người ta làm việc.”
Khi trở lại bàn làm việc, cô vô thức liếc nhìn về phía văn phòng.
Chàng trai trẻ bên trong đang trò chuyện gì đó với anh trai, chợt nhận ra ánh nhìn, đôi mắt lập tức hướng về phía cô. Hai người nhìn nhau trong tích tắc rồi anh lại nở nụ cười tươi tắn gửi đến cô.
*
Chỉ khi lần đầu nhìn thấy Tống Úc, Yến Đường mới có cảm giác như đang thấy phiên bản tuổi teen của Tống Cảnh.
Nhưng cô nhanh chóng nhận ra hai anh em chẳng có điểm nào giống nhau.
Tống Cảnh đôi khi cũng cười nhưng nụ cười ấy toát lên vẻ ôn hòa, khen ngợi của người đứng cao.
Còn nụ cười của Tống Úc lại rạng rỡ, ngọt ngào, khiến người đối diện không hề áp lực, mọi phiền muộn đều tan biến.
Những ngày sau đó, Yến Đường thỉnh thoảng tự hỏi không biết lần tới gặp Tống Úc sẽ là khi nào.
Nhưng cô chưa đợi được Tống Úc quay lại thì đã phạm sai lầm đầu tiên trong công việc – cô đọc nhầm hạn trả lời email khiến Tống Cảnh trả lời trễ. Đối tác nóng tính đã gọi thẳng đến văn phòng Tống Cảnh để thúc giục, thậm chí buộc tội anh thiếu tôn trọng giờ giấc.
“Vào văn phòng gặp tôi.”
Yến Đường nghe điện thoại mà chân tay bủn rủn.
Không may lúc đó anh lại có cuộc họp, cô đành phải đứng chờ bên ngoài. Có vẻ ai đó đã đề xuất phương án ngớ ngẩn, Tống Cảnh chất vấn lại nhiều lần, từng lời lạnh băng như đóng băng trái tim cô.
Khi cuộc họp kết thúc, nỗi sợ của Yến Đường cũng lên đến đỉnh điểm.
Tống Cảnh dường như mới nhớ đến thư ký đang chờ, nghe cô xin lỗi liên tục, anh chỉ xoa xoa thái dương rồi nói: “Lần sau nhớ chú ý cẩn thận.”
Yến Đường cúi đầu rời khỏi văn phòng. Khi cô mở cửa, vô tình va phải ai đó.
Ngẩng lên nhìn, cô gặp ngay đôi mắt đang nheo cười.
“Anh trai lại bắt nạt chị rồi à? Sao trông tội nghiệp thế?”
*
“Anh mắc nợ, em trả.”
Đó là cách Tống Úc giải thích.
Chiều hôm ấy khi tan làm, Yến Đường lại gặp Tống Úc đứng chờ dưới tòa nhà văn phòng.
Anh tựa vào chiếc xe thể thao như đang đợi ai, thấy cô bước ra liền vẫy tay chào, nói muốn thay anh trai bù đắp cho cô.
Yến Đường giải thích nhiều lần rằng lỗi thuộc về cô, Tống Cảnh rất khoan dung.
Nhưng Tống Úc chỉ cười: “Chuyện nhỏ thế này, nếu là tôi thì tôi sẽ an ủi nên chị đừng sợ.”
Cô không nhịn được cười.
Trong công việc đâu có chuyện tốt đẹp thế, phạm sai lầm khiến sếp bị đối tác chất vấn thì làm sao có thể đòi hỏi sếp phải an ủi nhân viên?
Nhưng phong cách trẻ con của Tống Úc khiến cô nhanh chóng thư giãn, bức tường vô hình về địa vị dường như tan biến.
Hai người trò chuyện thoải mái vài câu, Tống Úc nói tối nay rảnh rỗi, hỏi cô có muốn cùng anh thử một nhà hàng mới trên phố Tverskaya không.
Yến Đường chẳng hiểu sao lại đồng ý.
Phố Tverskaya là khu thương mại cao cấp, các nhà hàng ở đây đều thuộc hàng sang trọng.
Tống Úc là khách quen, thường phải đặt trước nửa tháng mới có chỗ nhưng khi anh đến, quản lý lập tức ra đón tiếp.
Dù xuất thân bình thường nhưng làm thư ký cho Tống Cảnh giúp Yến Đường quen với nhiều tình huống quan trọng nên ngồi trong nhà hàng cũng không bối rối.
Cô nhận thực đơn gọi món xong, ngẩng lên thấy Tống Úc đang mỉm cười nhìn mình.
“Tôi thấy chị rất đáng yêu.”
Anh nói thẳng như vậy.
Yến Đường choáng ngợp trước nụ cười ấy đến mức không nhận ra câu nói nghe như lời đường mật của một công tử ăn chơi.
“Thực ra hôm đó ở văn phòng anh trai không phải lần đầu tôi gặp chị.”
Tống Úc tiếp tục.
“Đó là năm ngoái, trong tiệc sinh nhật tuổi 17 của tôi. Tôi tò mò không biết anh ấy có cuộc họp quan trọng gì trong ngày sinh nhật của tôi rồi nhìn thấy chị trên màn hình máy tính của anh ấy.”
Yến Đường tính toán thời gian, ngạc nhiên: “Cậu vẫn chưa đủ 18 tuổi?”
“Vừa tròn 18.” Anh mỉm cười, nói như đùa: “Xong sinh nhật là tôi đi tìm chị ngay.”
Tống Úc toát lên vẻ mâu thuẫn – cử chỉ mang khí chất quý tộc nhưng cách nói chuyện lại vô cùng thoải mái, không khiến người khác cảm thấy bị đánh giá.
Vì vậy, trong hai tháng sau đó, mỗi khi Tống Úc mời Yến Đường đi thử nhà hàng mới hay dạo chơi ngoại ô Moscow thì cô đều vui vẻ nhận lời.
Thậm chí nhờ Tống Úc, đôi khi cô còn thấy anh trai anh – Tống Cảnh với vẻ mặt lạnh lùng kia cũng trở nên dễ chịu hơn.
Mọi chuyện bắt đầu thay đổi trong một chuyến cắm trại.
Hôm đó vốn dĩ có vài người bạn của Tống Úc cùng đi nhưng khi Yến Đường và Tống Úc đến nơi thì nhận được tin nhắn mọi người đều bận đột xuất không đến được.
Chuyện bất ngờ không dừng lại ở đó, Tống Úc nhanh chóng thông báo với Yến Đường rằng lều của anh bị hỏng.
Là một thư ký chuyên nghiệp, Yến Đường ngay lập tức đề xuất nhiều phương án nhưng không ngờ lúc này anh chàng lại bắt đầu thể hiện tính cách công tử – không chịu ngủ lều của khu cắm trại, không muốn một mình đến khách sạn…
Sau khi phủ nhận tất cả các phương án, Yến Đường cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường.
Đó là một buổi chiều thu ấm áp, ánh nắng lấp lánh trên mặt sông, tách cà phê mới phả hương thơm nồng.
Hai người ngồi trên ghế gấp bàn bạc về kế hoạch tối nay, Tống Úc nghiêng người nhìn cô, đôi mắt đẹp chứa đầy ý đồ lộ liễu.
“Tối nay tôi có thể ở cùng chị được không?”
Yến Đường sửng sốt: “Cậu…” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Vừa thốt ra một từ, Tống Úc đã nhanh chóng cướp lời: “Sau khoảng thời gian này, chị hẳn đã hiểu suy nghĩ của tôi rồi chứ?”
Yến Đường – thực sự chưa từng suy đoán.
Không phải là không, mà là không dám. Khoảng cách giữa hai người quá lớn, cô không dám nảy sinh bất kỳ ý nghĩ nào khác ngoài tình bạn.
Tống Úc tưởng rằng những ám chỉ thời gian qua đã đủ rõ ràng, không ngờ Yến Đường lại tỏ ra kinh ngạc, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi bực bội.
Anh nghiêng người tới gần, hàng mi dài khẽ rủ xuống: “Tôi không tin đâu, mỗi lần nhìn tôi, đôi mắt chị đều không rời đi được, chị thư ký.”
Khuôn mặt điển trai này đột nhiên áp sát khiến trái tim Yến Đường như ngừng đập.
Nhưng cách xưng hô ấy lại như hồi chuông cảnh tỉnh nhắc nhở cô về một sự thật: Tống Úc dù sao cũng là tiểu thiếu gia của tập đoàn, anh trai anh là sếp của cô, nếu thực sự xảy ra chuyện gì với Tống Úc mà bị Tống Cảnh phát hiện thì xong đời.
“Tại sao không thử với tôi? Thực ra từ lần đầu nhìn thấy chị trong cuộc họp của anh trai năm ngoái thì tôi đã thích chị, đã muốn gặp chị rồi.”
Tống Úc lại hỏi.
“Hay chị thực sự như lời đồn, thích anh trai tôi?”
“…Lời đồn? Ai nói? Đó là tin đồn thất thiệt đấy!”
“Vậy chị còn do dự gì nữa?” Tống Úc tiếp tục hỏi: “Hay chị sợ anh trai tôi biết, sẽ để ý việc chị là nhân viên lại dính líu với tôi?”
Yến Đường quay mặt đi, im lặng.
Ngay lập tức, gáy cô bị bàn tay anh giữ chặt, buộc phải quay lại đối mặt, không thể trốn tránh.
“Nếu là vậy thì giữ bí mật thôi. Tôi sẽ rất ngoan, chị không muốn anh trai biết thì tôi sẽ không nói.”
Tống Úc khẽ cúi mắt, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng động tác lại mạnh mẽ không thể từ chối.
Yến Đường bị ánh mắt sâu thẳm của anh mê hoặc, đến khi nụ hôn đáp xuống cũng không kịp phản ứng.
Đôi môi mềm mại và ẩm ướt.
Sau vài giây ngập ngừng, Tống Úc nhanh chóng nắm bắt được kỹ thuật, xâm nhập khoang miệng cô, đan xen hơi thở.
Đầu ngón tay anh cũng xoa nhẹ da cổ cô, mang đầy ý đồ tán tỉnh.
Bốc đồng, sắc đẹp, cảm xúc nhất thời.
Tất cả hòa quyện khiến Yến Đường mất đi lý trí.
Dù cả hai đều là lần đầu, chẳng có chút kinh nghiệm nào nhưng sức mạnh và sự nhiệt tình của chàng trai trẻ đã bù đắp hoàn hảo cho sự thiếu sót đó.
Yến Đường suýt nữa thì bị một chàng trai mới tròn mười tám tuổi “gi3t chết” trên giường.
*
Khi Moscow chìm sâu vào thu, bầu trời dần u ám. Ánh nắng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là những cơn mưa phùn lất phất.
9 giờ sáng thứ Hai, thang máy tòa nhà văn phòng chật cứng nhân viên. Gương trong thang máy phản chiếu những khuôn mặt không một nụ cười – người Nga vốn ít cười, thứ Hai lại càng không có lý do để vui.
Chỉ có Yến Đường đứng hàng đầu với vẻ mặt thoải mái, bước ra khỏi thang máy với bước chân nhẹ nhàng.
“Yana, trông cô hôm nay vui thế?”
Đồng nghiệp bàn bên chào cô khi cô tới chỗ ngồi.
Đúng lúc Tống Cảnh cũng đến văn phòng, liếc nhìn Yến Đường khiến cô giật bắn người.
Cô gượng gạo chào “Buổi sáng tốt lành” rồi nhìn anh bước vào phòng, trong lòng thầm nghĩ – mình thực sự đã ngủ với em trai sếp rồi.
Dù Tống Úc không phải nhân viên tập đoàn, về lý thuyết không vi phạm quy định cấm yêu đương nội bộ nhưng chuyện thư ký của đại thiếu gia và tiểu thiếu gia có quan hệ tình cảm nếu lộ ra sẽ gây nhiều dị nghị.
Yến Đường ngồi xuống bàn làm việc, chợt tỉnh táo lại mà thở dài.
Đúng là mê hoặc bởi sắc đẹp.
Nhưng dù sao nửa năm nữa cô cũng nghỉ việc để đi học, chỉ cần giữ kín thì Tống Cảnh sẽ không phát hiện.
Trong nửa năm đó, Yến Đường và Tống Úc vẫn duy trì mối quan hệ thân mật.
Cô thỉnh thoảng ở lại căn hộ cao cấp của anh, ôm ấp, hôn nhau rồi l@m tình.
Năng lượng tuổi trẻ của chàng trai quyến rũ đến lạ kỳ. Anh thích thử những tư thế táo bạo cùng cô, bày tỏ tình cảm không giấu giếm, cuốn cô vào những đam mê mãnh liệt, thẳng thắn và không kiêng dè.
Mối tình bí mật này đẹp như nắng hè Moscow, khiến người ta lưu luyến.
Và cũng như nắng hè Moscow, nó quá ngắn ngủi.
*
Yến Đường đã đánh giá thấp sự tinh tường của Tống Cảnh.
Đến tháng Năm năm sau, khi cô bắt đầu đếm ngược ngày nghỉ việc, Tống Úc đột nhiên xuất hiện tại công ty vào một chiều thứ Sáu để bàn công chuyện với anh trai.
Yến Đường vẫn giả vờ không quen biết, mang cà phê đến cho anh.
Nhưng chàng trai này lại cười với cô ngay trước mặt Tống Cảnh – nụ cười ngọt ngào đến mức phản bội tất cả.
Sau khi Tống Úc rời đi, Yến Đường bị gọi vào văn phòng.
Lần đầu tiên Tống Cảnh tắt màn hình máy tính, ngồi trên ghế xoay nhìn cô chằm chằm.
Khuôn mặt điển trai vẫn điềm tĩnh như thường lệ, đôi mắt đẹp y hệt Tống Úc nhìn cô chăm chú nhưng không mang chút vui tươi nào, đôi mắt này chỉ chứa đầy sự quan sát bình tĩnh.
Tống Cảnh im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ thở dài: “Thôi, em ra ngoài đi.”
Giọng nói ấy đè nặng lên tim Yến Đường.
Một giờ sau, cô nộp đơn xin nghỉ việc mà cô dự định để tuần sau nộp và sớm được chấp thuận cùng khoản bồi thường thôi việc lớn bất ngờ.
Nhân viên tự ý nghỉ việc không được nhận bồi thường. Số tiền này do Tống Cảnh đặc cách phê duyệt, danh nghĩa là thưởng cho sự chăm chỉ nhưng Yến Đường hiểu – đó là cách anh khéo léo nhắc cô xem lại mối quan hệ với Tống Úc.
Cô hiểu đạo lý “biết đủ là hạnh phúc”, kinh nghiệm công việc cũng dạy cô bài học: người thường không thể đấu lại giới nhà giàu.
Ngay cả khoản tiền này với danh nghĩa quá chính đáng, cô muốn trả lại cũng không thể.
Dù đã lường trước kết cục, Yến Đường vẫn không tránh khỏi chút xót xa.
May mắn là cuộc sống nghiên cứu sinh đang chờ phía trước, sau tốt nghiệp sẽ có nhiều cơ hội việc làm tốt hơn, không còn bó hẹp ở vị trí thư ký nhỏ bé.
Tối hôm đó rời công ty, cô gắng gượng gửi cho Tống Úc tin nhắn chấm dứt mọi chuyện.
*Bản dịch của Dreamyhours
Căn hộ thuê của Yến Đường nằm gần đại lộ Lenin, những tán lá dưới sân đã ngả vàng, tòa nhà cũ kỹ càng thêm tiêu điều trong đêm thu muộn.
Cô bước ra từ chiếc thang máy cũ kỹ lên tới tầng năm, vừa mở cửa đã thấy một bóng người cao lêu nghêu đứng trong hành lang tối om.
Yến Đường giật mình lùi lại, chàng trai liền bước tới.
Ánh trăng lọt qua hành lang, chiếu rõ gương mặt thanh tú với đôi mắt nửa khép, toát lên vẻ u buồn.
“Kirill, anh đến đây làm gì?”
Tống Úc không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em đoán xem?”
Đúng lúc thang máy kêu cót két mở cửa, một đôi tình nhân bước ra ôm nhau cười đùa, tò mò nhìn họ.
Yến Đường đành mở cửa mời Tống Úc vào nhà nói chuyện.
Không ngờ cửa vừa đóng lại, cô đã bị chàng trai phía sau bế thốc lên, thẳng tiến vào phòng ngủ.
“Kirill, đợi đã…”
“Đợi gì nữa? Em đòi chia tay vì dạo này anh bận tập luyện quá à?”
Tống Úc ép cô nằm dưới người, buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình.
“Hay là tại anh trai anh? Anh ấy bảo không hợp là em tin ngay? Nếu anh ấy ép em nghỉ việc thì anh có thể giúp, sao em không nói với anh ?”
Anh không thực sự muốn nghe giải thích, vừa dứt lời đã cúi xuống hôn Yến Đường – nếu có thể gọi đó là nụ hôn, thì nó giống một vết cắn hơn.
Yến Đường đau đến ứa nước mắt.
“Đau à? Tim anh cũng đau lắm.” Giọng Tống Úc nghẹn lại, “Bên nhau nửa năm rồi mà em vẫn không tin anh. Anh trai biết thì sao? Em yêu anh chứ đâu phải yêu anh ấy!”
Anh lật người cô lại, vô tình đối diện tấm gương lớn treo tường.
Áo phông bị cởi phăng, để lộ cơ bắp cuồn cuộn, một tay khóa chặt eo cô, tay kia nắm lấy tóc mai, bắt cô ngẩng mặt nhìn vào gương.
Ngoài cửa sổ, gió mùa thu gào rít, bóng cây đảo điên, khung cửa rung lên bần bật.
Yến Đường ngửa cổ, má đỏ ửng, giọng nói đứt quãng.
“Nhìn xem anh thích em đến thế nào, còn muốn chia tay không?”
Chàng trai phía sau hỏi.
Thấy Yến Đường không trả lời, Tống Úc cúi người ôm chặt lấy cô.
Anh nhẹ nhàng hôn lên má cô, rồi nắm cằm xoay mặt cô lại để trao nụ hôn thật sâu.
Chỉ khi Yến Đường nghẹn thở, anh mới buông ra, thì thầm: “Em không nói gì, anh sẽ coi như em đồng ý tiếp tục bên nhau nhé.”
*
Mãi đến trưa hôm sau, sau một đêm “động trời”, Yến Đường mới có dịp giải thích hiểu lầm với Tống Úc.
Việc nghỉ việc vốn đã được định sẵn, dù không bị Tống Cảnh phát hiện, tuần sau cô cũng sẽ rời đi để chuẩn bị nhập học.
“Giữa anh và em…” – Yến Đường thở dài.
Tống Úc ngắt lời: “Anh đã hỏi anh trai rồi. Anh ấy không ép em nghỉ, số tiền đó thực sự là thưởng. Anh ấy chỉ muốn chúng ta giữ ý tứ ở công ty thôi – anh ấy đâu có rảnh can thiệp chuyện yêu đương của anh.”
“Yêu đương?” Yến Đường lặp lại như không nghe rõ.
“Không phải sao?” – Tống Úc nhíu mày – “Thế em nghĩ chúng ta là gì?”
Cô ngỡ đó là quan hệ tình nhân không công khai – kiểu quan hệ phổ biến trong giới công tử mà cô biết.
Nghe cô thành thật thừa nhận, Tống Úc giận đến bật cười:
“Em hiểu nhầm rồi. Quan hệ tình nhân là phải xu nịnh, dựa vào tiền bạc. Còn anh ngày nào cũng nói yêu em, em xem nhẹ lời anh thế sao?”
Là người bình thường, Yến Đường luôn nghĩ đến tình huống xấu nhất. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng tệ như vậy.
Làm xong chuyện ấy, Tống Úc lại ôm cô nũng nịu:
“Cho anh thêm cơ hội đi. Chỉ cần chúng ta kiên trì thì sẽ không ai phản đối nữa đâu.”
“Thật sao?”
Yến Đường nhìn chàng trai trẻ đẹp bên cạnh, lòng đầy âu lo.
“Chắc chắn.” Tống Úc mỉm cười, mắt sáng long lanh:
“Dù sau này em có đuổi anh đi, anh cũng sẽ tìm lại em như hôm nay.”
“Nhưng lần sau sẽ không chỉ ‘trừng phạt’ hai lần đâu.”
“Đừng nói chia tay nữa, được không?”
Anh ôm cô thật chặt, mặt áp vào cổ nàng, hít hà hương thơm quen thuộc.
Lúc này, Yến Đường vẫn chưa biết rằng Tống Úc sẽ trở thành người bám dính nhất đời cô.
Đến mức cả đời này, cô không thể nào “thoát” được nữa.
(Hết phần Thư Ký Của Anh Trai)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.