Kẻ Thế Vai Không Muốn Chơi Nữa

Chương 6



Cuối cùng, Cố Cảnh Nguyện vẫn tuân theo thánh chỉ, dùng điểm tâm sớm.
Khi nãy trong tẩm điện có không ít người, ngoài Hồng công công là còn giữ được chút lòng thương với y, những kẻ còn lại đa phần chỉ mang tâm thái xem trò vui, thầm nghĩ: “Thì ra Cố đại nhân cũng có ngày thất thế.”
Chẳng ai dám biểu hiện rõ ràng ra mặt.
Nhưng suy nghĩ trong lòng mỗi người, lại đều ngầm hiểu lẫn nhau.
Thế nhưng giữa những ánh mắt dò xét ấy, Cố Cảnh Nguyện vẫn ung dung như thường, điềm nhiên dùng bữa. Bữa sáng hôm nay tuy vẫn lấy thanh đạm làm chính, song lại có một món cháo phi lê cá mà Cố đại nhân ưa thích.
Tựa như chỉ cần ngửi được hương thơm mằn mặn kia, Cố đại nhân liền đem chuyện không vui vừa rồi ném ra sau đầu.
Y đang ăn dở, thì có chỉ từ hậu cung truyền đến, Thái hậu triệu hắn đến ngự hoa viên yết kiến.
Cố Cảnh Nguyện chỉ hơi do dự, rồi rất nhanh đã thu xếp chỉnh tề, hướng về ngự hoa viên mà đi.
May thay, hoàng thượng xưa nay chưa từng nạp phi lập hậu, hậu cung vắng vẻ, chỉ có Thái hậu và mấy vị Thái phi an cư. Ngoài Thái hậu ra, những người còn lại đều sống kín đáo, ít lộ diện, cũng chẳng có gì phải tránh né.
Nếu không… e là lại thêm một phần lúng túng.
Cố Cảnh Nguyện đang nghĩ thế, lại không biết rằng tuy hậu cung vắng vẻ chẳng có nữ tử, nhưng ba tháng y rời kinh, trong cung lại nhiều thêm một người…
“Vị này chính là Cố đại nhân sao?”
Cố Cảnh Nguyện đi trong hành lang dài dẫn đến ngự hoa viên, chợt có một nam tử vận áo gấm lụa xanh thẫm đi tới.
Người nọ trông còn khá trẻ, da trắng không râu, diện mạo tuấn tú, đúng là một vị mỹ nhân.
Y vận lụa là gấm vóc, áo quần lộng lẫy, song kiểu dáng lại là thường phục, chẳng giống y phục của thị vệ hay nô tài trong cung, mà cũng không phải triều phục như trên người Cố Cảnh Nguyện.
Thân phận người này, Cố Cảnh Nguyện chỉ liếc mắt liền hiểu rõ.
Y thoáng lộ vẻ chợt hiểu ra, sau đó là chút tiếc hận hiện rõ nơi đáy mắt.
Ngay tháng đầu tiên y rời kinh, bên cạnh hoàng thượng liền có thêm một vị công tử họ Đổng…
……
Thông tin quan trọng như vậy, sao hắn lại quên mất?
Nghĩ tới những việc mấy ngày nay mình gặp phải… nét mặt Cố Cảnh Nguyện càng lộ rõ vẻ hối hận. Y không muốn dây dưa với vị Đổng công tử này, định nhấc chân rời đi.
“Này! Công tử nhà ta đang nói chuyện với ngươi đấy!”
Lối đi của Cố Cảnh Nguyện bị chặn lại.
Vốn dĩ t không định để tâm đến bọn họ, nhưng đối phương mang theo đủ cả thái giám lẫn nha hoàn, còn y thì chỉ có một mình, thế đơn lực mỏng.
Y đành phải dừng bước.
“Hoằng Anh, ngươi nói chuyện với Cố đại nhân sao lại vô lễ như vậy!” Đổng công tử quở trách hạ nhân một câu, hắn có đôi mắt đào hoa, ánh nhìn hơi ngạo mạn kiêu căng, thường hay vô tình lộ ra vẻ xem thường người khác.
Nhưng khi ánh mắt ấy quay thẳng lại, đối diện người đối diện, còn mỉm cười dịu dàng…
Cố Cảnh Nguyện bỗng chốc hiểu ra vì sao hoàng thượng lại cho phép đưa người này nhập cung.
Quả thực… có vài phần tương tự.
“Cố đại nhân, mong ngài chớ trách. Tại hạ mới vào cung chưa lâu, hạ nhân còn chưa hiểu quy củ nơi đây, thất lễ rồi.” Đổng công tử lên tiếng.
Dứt lời, hắn lại nói: “Phải rồi, còn chưa giới thiệu, tại hạ họ Đổng, tên Thần, tự Bội Thù. Cố đại nhân cứ gọi ta Bội Thù là được.”
Cố Cảnh Nguyện hơi gật đầu, lễ độ nhưng xa cách: “Đổng công tử.”
Đổng Thần: “……” Hắn tiến thêm một bước, ngẩng đầu đánh giá kỹ người trước mặt.
Cái nhìn này, nụ cười trên gương mặt hắn lập tức không giữ được nữa.
Từ lâu đã nghe đồn, Cố Diêu Dương sinh ra một gương mặt rất giống Tiểu vương gia phương Bắc.
… thậm chí còn có lời đồn rằng, dung mạo của y còn hơn cả vị tiểu vương gia kia, kinh diễm tuyệt luân, khuynh thành khuynh quốc.
Hắn luôn rất tò mò một người có thể đẹp đến mức nào?
Là tiểu quan hạng nhất mới ra lò của Nam Phong quán, trước khi được đưa vào cung, Đổng Thần chưa từng cho rằng trên đời còn có ai đẹp hơn, mị lực hơn bản thân mình.
Nhưng hôm nay vừa gặp…
Trong lòng Đổng Thần liền “thịch” một tiếng, vô cớ dâng lên một cơn phiền muộn.
Hắn từng bị phát hiện trong chốn thanh lâu trướng liễu, sau đó được người ta nói rằng  diện mạo rất giống “bạch nguyệt quang” trong lòng bệ hạ năm xưa.
Khi ấy, hắn vui sướng không kể xiết, cứ ngỡ bản thân sắp sửa hóa phượng hoàng bay lên cành cao.
Chỉ cần có thể lật đổ được người kia – Cố Cảnh Nguyện.
Suốt quãng thời gian Cố Cảnh Nguyện rời cung, Đổng Thần vẫn luôn mong ngóng được gặp y một lần.
Hắn không tin một kẻ làm trò cười chỉ dựa vào gương mặt như vậy, lại có thể khiến bệ hạ chuyên tâm chuyên tình. Cùng lắm cũng chỉ là một cái bóng thay thế mà thôi.
Luận về yêu kiều, hiểu thuật hầu hạ quân vương, Đổng Thần tuy vẫn là xử tử, nhưng ngày trước ở tiểu quán, cả ngày hắn học chính là thứ ấy.
Nói đến hầu hạ nam nhân, hắn không tin mình thua kém cái vị “Cố đại nhân” kia.
Nhưng giờ đây, sau khi tận mắt nhìn thấy…
Trong lòng Đổng Thần bỗng mất hẳn tự tin.
Thua, thua ngay ở dung mạo.
Lại thua ở khí chất.
Không ai nói cho hắn biết rằng, trên lông mày có vết sẹo như thế, mà Cố Cảnh Nguyện vẫn có thể mang một vẻ phong nhã đặc biệt. Vết sẹo ấy như một nét chấm phá… tô điểm cho gương mặt vốn đã lạnh lùng, lại tăng thêm vài phần sắc thái, làm nên một vẻ đẹp thâm trầm khó lường.
Cũng không ai nói cho hắn biết thân hình của Cố đại nhân lại thẳng tắp như thế, eo nhỏ vai rộng, dáng dấp dũng mãnh hiên ngang.
Hắn cứ tưởng, chẳng qua cũng chỉ là một tên xu nịnh có vài ba thủ đoạn dụ dỗ quân vương…
Ánh mắt Đổng Thần khẽ run, mỗi một lần nhìn thêm Cố Cảnh Nguyện, trong lòng hắn lại thêm một phần hoảng loạn.
Một cảm giác tuyệt vọng không tên trào dâng từ tận đáy lòng.
Tựa như hắn đã có thể khẳng định chỉ cần người này còn ở đây một ngày, thì hắn vĩnh viễn không có cơ hội… bước lên long sàng của bệ hạ.
Thế nhưng, Đổng Thần không phải kẻ dễ dàng nhận thua. Kẻ có thể vượt lên thành nam khôi của Nam Phong quán, át hẳn là người có cốt khí.
Hắn đã có thể bò ra từ vũng bùn nhơ, thì lại càng không cho rằng bản thân mình thấp hèn đến thế.
Nhìn Cố Cảnh Nguyện mắt lạnh như nước, mi mắt cụp xuống, lặng lẽ đứng đó không nói gì, vẻ mặt trầm tĩnh không hề có tính khí gì đáng kể, hắn lại nhớ đến một vài tin đồn mình từng nghe được trong những ngày qua.
Cố đại nhân rất ngoan.
Là người đã được long ân lâm hạnh, cũng nhận được sự sủng ái độc nhất vô nhị, thế mà vẫn giữ lễ nghi khuôn phép.
Cố Cảnh Nguyện chưa từng vượt giới.
Chưa từng ỷ thế lạm quyền, chưa từng ức hiếp ai, thậm chí trong triều đình cũng ít khi nhiều lời vô ích.
Đổng Thần đã lăn lộn trong chốn phong nguyệt lâu năm, từng gặp không ít hạng người, biết rõ người như thế hoặc là chưa từng thấy cảnh đời hoặc là nhát gan dễ nắn.
Tóm lại, là rất dễ điều khiển. Đổng Thần trong lòng đã có tính toán, trấn định tâm thần, kín đáo ra hiệu cho nha hoàn và nô tài bên cạnh.
Nha hoàn tên Hoằng Anh lập tức hiểu ý, nói: “Công tử, chẳng lẽ đây chính là Cố đại nhân? Cố đại nhân, nô tỳ không biết là ngài, thật mạo phạm quá, mong Cố đại nhân thứ tội.”
Đổng Thần đứng một bên cười nhạt: “Ngay cả phong thái bất phàm như Cố đại nhân mà cũng nhận không ra, Hoằng Anh quả thật là tội lớn.”
Hoằng Anh cúi đầu: “Là do nô tỳ ngu muội, trong ngự hoa viên này phàm nhân nào dám đặt chân? Chỉ có Cố đại nhân mới đủ tư cách…”
Đổng Thần cười như vô tình: “Xem ra đêm qua, Cố đại nhân lại nghỉ tại điện của bệ hạ rồi.”
Bọn họ miệng thì một câu “Cố đại nhân”, lại liên tục nhắc đến chuyện y có thể tùy tiện ra vào hậu cung, nghỉ ngơi tại tẩm điện của bệ hạ chẳng qua cũng chỉ là lời nói châm biếm mà thôi.
Mị chủ mê quân. Làm loạn triều cương. Không biết liêm sỉ.
Chỉ thiếu điều chưa nói thẳng ra miệng. Ở Nam Phong quán, chuyện đấu khẩu châm chọc nhau là chuyện thường ngày, kẻ nào còn giữ chút sĩ diện thì đều khó mà tồn tại. Nhưng Đổng Thần đã từng tiếp xúc với nhiều quan to quyền quý, thừa hiểu những nhân vật như Cố đại nhân chính là những kẻ xem thể diện như tính mạng.
Cho nên mới cố tình nói vậy. Thế nhưng mặc kệ Đổng Thần hay nha hoàn Hoằng Anh có buông lời cay nghiệt thế nào, Cố Cảnh Nguyện vẫn đứng yên bất động như núi.
Da trắng như ngọc, gió lạnh thổi bay vài sợi tóc mai bên má, càng thêm vài phần phiêu dật thoát tục, quý khí bức người. Sự bình thản ấy của y khiến Đổng Thần không sao đoán nổi.
Không chỉ không đoán được, mà ánh mắt lạnh nhạt vô tình, vẻ mặt chẳng buồn chẳng vui của Cố Cảnh Nguyện khi nhìn hắn lại khiến Đổng Thần sinh ra một tia mơ hồ…
Tựa như mình chỉ là con kiến. Còn người trước mặt, vốn chẳng thèm cùng hắn so đo.

Ý nghĩ đó khiến ngọn lửa giận trong lòng Đổng Thần càng thêm bốc cao. Mà đúng vào lúc này, chẳng biết có phải là ý trời hay không, khóe mắt hắn chợt liếc thấy một bóng áo long bào màu vàng sáng đang từ xa đi tới!
Vui mừng trong lòng, Đổng Thần lập tức nảy ra kế, vội vã bước sát lại gần Cố Cảnh Nguyện, thấp giọng nói: “Sớm đã nghe đồn Cố đại nhân được thánh sủng độc nhất trong cung, nay tận mắt thấy dung mạo đại nhân, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Cố Cảnh Nguyện nhìn hắn, không nói một lời.
Đổng Thần không hề bất ngờ, chỉ tiếp lời:b“Chỉ là không biết Cố đại nhân có dùng thủ đoạn đặc biệt gì mà có thể giữ được sủng ái bền lâu như vậy? Nay trong hậu cung chỉ còn lại ngài và ta cùng hầu hạ thánh thượng, cần gì tranh giành đấu đá? Nếu đại nhân có bí thuật gì, sao không dạy lại cho ta đôi chút?”
Giọng nói của Đổng công tử càng nói càng tỏ vẻ vô tội, đơn thuần.
Nếu chỉ nhìn nét mặt, có khi người ta còn tưởng hắn đang trao đổi học vấn cao siêu gì đó.
Mục đích chính là để chọc giận Cố Cảnh Nguyện. Nhưng khi Cố đại nhân còn chưa có động tĩnh gì, thì bóng vàng trong tầm mắt Đổng công tử đã đột ngột áp sát!
“Vô lễ!”
Một chiếc ủng thêu chỉ vàng hình rồng đạp thẳng lên người Đổng Thần. Hắn chưa từng học võ, thân thể yếu mềm, lập tức bị đá văng ngã lăn xuống đất.
Long Hiến Chiêu sát khí lẫm lẫm mà bước đến hành lang này. Sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
“Cố đại nhân là người thế nào? Ngươi là thứ gì cũng dám làm càn trước mặt y?!”
Đổng Thần ôm lấy bụngnrên rỉ kêu đau, nhưng khi ngẩng đầu lên nhận ra người vừa đá mình lại chính là Hoàng đế thì lập tức câm bặt.
Hắn cuống cuồng bò dậy, quỳ rạp dưới đất, dập đầu cầu xin: “Hoàng thượng thứ tội! Thần có tội, thần biết tội!”
Oai nghiêm của bậc cửu ngũ chí tôn không phải ai cũng chịu đựng nổi.
Đổng Thần sợ đến mức hai chân mềm nhũn rạp người dưới đất, chẳng dám đoán xem trong lòng bệ hạ lúc này nghĩ gì, lại càng không dám ngẩng đầu nhìn thánh nhan.
Nên hắn không hề biết hoàng thượng không nhìn hắn mà lại đang nhìn về phía Cố Cảnh Nguyện.
Sắc mặt âm u của Vũ Văn đế lúc này như nghĩ tới điều gì đó. Từ sau khi Cố Cảnh Nguyện trở về, Long Hiến Chiêu luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng lại không nói rõ được là không đúng ở chỗ nào.
Mãi đến khi nhìn thấy Đổng công tử vận áo gấm xanh thẫm kia, hắn mới chợt hiểu ra,
Từ lúc Cố Cảnh Nguyện trở lại y chưa từng hỏi qua hắn… về chuyện của Đổng công tử.
Một chữ cũng chưa từng nhắc đến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.