“Ở đây.” Cố Cảnh Nguyện đưa tay chỉ quyển tàn thư cho hắn xem.
Quyển tàn thư tâm pháp này, thoạt nhìn chỉ ghi chép mấy loại tâm pháp sơ cấp.
Giang hồ môn phái nhiều như lá rụng mùa thu, mỗi nhà đều có tâm pháp nhập môn riêng, tự nhiên không ai thèm để mắt đến mấy dòng chữ đơn giản kia, bởi vậy mới xảy ra họa diệt môn của Tống sơn trang.
Thế nhưng đối với Cố Cảnh Nguyện…
Y kinh mạch tổn thương nặng nề, nội lực bị rút cạn, chẳng khác nào hoàn toàn phế bỏ.
Dẫu cho Mộc tiết tử đã giúp y khai thông năm phần kinh mạch, nhưng giờ đây, dẫu y có cố gắng thế nào, cũng chỉ hồi phục được hai thành công lực ngày trước.
Thế nhưng tâm pháp cuối cùng trong tàn thư này lại khác.
Nó vốn dành riêng cho người từng bị thương tổn kinh mạch như Cố Cảnh Nguyện, khẩu quyết bên trong so với các loại tâm pháp khác có hai điểm khác biệt rõ rệt.
Có lẽ kẻ chưa từng thụ thương chẳng thể nào cảm nhận được sự khác biệt ấy.
Nó quả thực không thể giúp các đại hiệp cao nhân công lực tinh tiến thêm nửa phần.
Nhưng với Cố Cảnh Nguyện, người đã thử qua trăm phương nghìn kế mà vẫn không thể đột phá hai thành thì lại là phương thuốc cứu mạng.
Cũng bởi đã từng thử qua quá nhiều lần, nên gần như chỉ cần liếc qua một cái, y liền biết đây chính là điều bản thân cần.
Long Hiến Chiêu nghe y giải thích xong, trong mắt không khỏi lộ vẻ vui mừng: “Vậy còn chần chờ gì nữa, A Nguyện mau thử xem! Trẫm hộ pháp cho khanh.”
Hắn vừa dứt lời đã đứng dậy, lại bị Cố Cảnh Nguyện kéo lại. Cố đại nhân ngẩng lên nhìn hắn, gương mặt gầy gò tuấn tú hiện ra rõ rệt.
Nói: “Hoàng thượng vẫn nên sắc thuốc trước đã.”
Long Hiến Chiêu: “…”
Cố Cảnh Nguyện nói: “Cũng chẳng gấp trong một chốc lát.”
Y thực sự không gấp.
Có lẽ sẽ vui vì cuối cùng cũng tìm được phương pháp, nhưng bao năm nay y đã quen rồi, không có võ công cũng chẳng sao.
Dù sao y vốn dĩ không phải người thích luyện võ.
Điều duy nhất khiến y hài lòng là: “Chỉ cần không có gì ngoài ý muốn, công lực của ta có thể hồi phục đến năm thành.”
Cố Cảnh Nguyện nghiêm túc nhìn hoàng thượng: “Vậy là đã đủ dùng rồi.”
Hoàng thượng: “…”
Lặng lẽ quạt lửa, Long Hiến Chiêu biết Cố Cảnh Nguyện đang ám chỉ rõ ràng là đừng nhắm vào Mộc tiết tử nữa.
Hắn luôn bị Cố Cảnh Nguyện nhìn thấu chỉ trong một ánh mắt.
Hoàng thượng mím môi, bỗng nhiên bật cười, giải thích: “Trẫm chỉ sai người sang Tây Vực dò hỏi thử xem Mộc tiết tử là vật gì, A Nguyện yên tâm, trẫm có chừng mực.”
Thế nhưng Cố Cảnh Nguyện lại nói: “Năm đó Dương Tấn… sở dĩ đến Tây Vực cầu dược, là bởi Vinh Dung huynh nói chỉ có Mộc tiết tử mới cứu được mạng ta.”
Đối diện ánh mắt âm u sáng tối bất định của hoàng thượng, y chỉ đơn giản kể lại chuyện năm xưa: “Vì chân gãy quá lâu, lại thêm rét cóng và ngoại thương, nếu không trị kịp thời thì sẽ nguy đến tính mạng. Mộc tiết tử có tác dụng thanh độc hóa ứ, tái tạo gân cốt.”
“A Nguyện…”
Long Hiến Chiêu nghe xong ngẩn ra một thoáng, sắc mặt vẫn không khác trước, hắn gật đầu nói: “Nếu vậy, trẫm quả thật nên cảm tạ Dương Tấn.”
“Hoàng thượng.” Cố Cảnh Nguyện nhìn thẳng hắn, nghiêm túc nói: “Ý ta là, nay ta không còn nguy đến tính mạng, bất kỳ hành động mạo hiểm nào đều là không cần thiết…”
“Trẫm hiểu.” Nụ cười trên môi Long Hiến Chiêu càng sâu, tay dài duỗi ra chầm chậm vu.ốt ve thắt lưng mảnh khảnh của Cố Cảnh Nguyện.
Thấy y vẫn còn lo lắng chuyện đó, hắn dứt khoát nói: “Trẫm cam đoan với khanh, sẽ không làm chuyện gì nguy hiểm, cũng sẽ không sai người khác làm thay.”
Nói rồi, Long Hiến Chiêu lại muốn bật cười khổ.
A Nguyện của y chuyện gì cũng tốt, chỉ là quá hay lo, quá bận tâm người khác mà thôi.
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa Cố Cảnh Nguyện là người tốt bụng đến nỗi thích lo chuyện bao đồng.
Chỉ là vì y quá thông minh.
“Thông minh quá thì dễ đoản mệnh.”
Chính vì quá thông tuệ, nên y luôn dễ dàng nhìn thấu người khác, thấy trước tương lai, thành ra không thể không nghĩ nhiều, không thể không suy xét nhiều hơn, rồi dần dà bắt đầu lo lắng.
Cũng vì nghĩ quá nhiều, nên mới khiến bản thân ngày đêm chẳng lúc nào buông tha cho chính mình, khó mà ngủ yên.
Trước ánh lửa bập bùng, Long Hiến Chiêu đột nhiên nắm lấy tay Cố Cảnh Nguyện.
Tay đối phương khô ráo, các đốt ngón tay thon dài cứng cáp, từng đốt đều mảnh mai như cành liễu non, thật dễ chịu khi chạm vào.
Ngón tay hắn khẽ miết lên từng đốt ngón tay kia, chầm chậm mà vu.ốt ve, Long Hiến Chiêu dịu giọng nói: “A Nguyện, khanh xem, trẫm đang nắm tay khanh đấy.”
Cố Cảnh Nguyện ngẩng mắt, khó hiểu nhìn hắn.
Long Hiến Chiêu mỉm cười với y: “Sau này trẫm sẽ luôn nắm tay khanh, từng khắc, từng bước, chỉ đi cùng một mình khanh.”
Cho nên… khanh đừng lo trẫm sẽ làm chuyện dại dột.
Cũng đừng lo trẫm sẽ như Dương Tấn, một đi không trở lại.
Lại càng đừng lo trẫm sẽ rời xa khanh hay phản bội khanh.
…
Tất nhiên, mấy câu sau Long Hiến Chiêu không nói ra.
Cố Cảnh Nguyện là người thông minh tuyệt đỉnh, mấy lời rõ ràng đến vậy, chẳng cần hắn phải thốt nên.
Lông mi Cố đại nhân khẽ run, rồi cụp mắt xuống.
Ánh lửa hắt lên gương mặt trắng trẻo như hoa đào chớm nở kia, khiến đôi môi mỏng nhàn nhạt cũng nhuộm sắc hồng tươi, càng tăng thêm vài phần diễm lệ.
Cố Cảnh Nguyện không nói gì thêm.
Cũng không rút tay lại.
Thuốc cuối cùng cũng sắc xong, Long Hiến Chiêu vội vàng uống hết một bát, định sớm đi nghỉ, mai còn khởi hành cho kịp.
Thuốc còn lại có thể đổ vào túi nước mang theo, đỡ phải mỗi ngày đều sắc, quá phiền phức.
Trước khi ngủ, Cố Cảnh Nguyện đề nghị: “Bệ hạ, ngày mai chúng ta cưỡi ngựa đi đi.”
Từ nơi này về phía Bắc, nếu thúc ngựa phi nhanh thì ba ngày là tới. Nhưng nếu ngồi xe ngựa thì e rằng phải mất bảy ngày.
Long Hiến Chiêu im lặng, suy tính kỹ càng thiệt hơn. Thật ra nếu bàn về quân vụ, thì cũng không vội.
Tướng lĩnh tinh nhuệ nhất đều đang ở phương Bắc, không có hắn cũng chẳng xảy ra chuyện lớn. Nếu nói gấp, thì là vì hắn sợ sẽ lỡ mất một trận báo thù hay ho vì A Nguyện.
Việc chuẩn bị xe ngựa vốn là do hắn đã biết Cố Cảnh Nguyện hiện giờ không thích cưỡi ngựa.
Cũng không muốn để A Nguyện chịu khổ.
Tất nhiên, còn một chút tư tâm nho nhỏ… xe ngựa không gian kín đáo, lại chỉ có hai người… nếu được thì cả đời ngồi xe với A Nguyện, hắn cũng cam lòng.
…
Lập tức kéo tâm trí đang lạc trôi về, Long Hiến Chiêu nói: “Cưỡi ngựa thì cũng không phải không được, chỉ là thân thể A Nguyện, phía sau… còn cưỡi nổi sao? Biết vậy ban ngày trẫm nên tiết chế một chút, ai…”
Hoàng thượng phát ra tiếng thở dài đầy nặng nề và ăn năn, sắc mặt Cố Cảnh Nguyện cũng theo đó từ từ đỏ ửng.
Y bất ngờ xoay người, quay lưng về phía Long Hiến Chiêu. Lãnh đạm nói: “Tạ ơn bệ hạ ân chuẩn, vậy mai khởi hành bằng ngựa.”
Long Hiến Chiêu: “…”
Quay đầu nhìn bóng lưng gầy gò của Cố Cảnh Nguyện, hắn lại nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt kia vang lên: “Ngày mai còn phải lên đường, ngủ đi bệ hạ.”
“…”
Trong bóng tối, Long Hiến Chiêu cũng không dám nói gì thêm.
Ngón tay nhẹ nhàng vân vê một lọn tóc dài của Cố đại nhân, trong lòng không khỏi âm thầm mừng rỡ, may mà khách điếm nơi trấn nhỏ này ít phòng, hai người buộc phải ở chung một gian.
Nếu không thì có phải mình lại bị đuổi ra ngoài nữa không?
… Dù sao thì.
Long Hiến Chiêu giả vờ ngủ say, sau đó dang tay kéo người kia vào lòng. Một cái ôm, ôm trọn cả một đêm.
Sau đó, đoàn người thúc ngựa chạy gấp, chưa đến ba ngày đã tới phương Bắc, vào đến quận huyện nơi hành cung phương Bắc tọa lạc – Tam Thông huyện.
Đại Nghi quân dưới sự dẫn dắt của Long Hiến Chiêu đã sớm trở thành một thanh đao sắc bén, chém thẳng vào vùng giáp giới Nam Cảnh của Bắc Dung. Chủ lực đại quân hiện đang đóng quân trong lãnh thổ Bắc Dung, vì thế Tam Thông huyện vốn là đại bản doanh, ngược lại lại có phần yên tĩnh.
Mà yên tĩnh cũng có nghĩa là an ổn.
Rõ ràng là nơi thường xuyên trải qua binh biến và chiến loạn, nhưng nhờ có đại doanh đóng trại ngoài thành trấn giữ, nơi này ngược lại lại hiện rõ vẻ thái hòa, an bình.
Cố Cảnh Nguyện cũng không ngờ rằng sau bao nhiêu năm quay lại nơi đây, nơi này vẫn chẳng khác gì so với trong ký ức y.
Y có hai đoạn ký ức gắn liền với nơi này.
Một là thuở thiếu niên, từng lén lút chạy đến tìm Long Hiến Chiêu chơi. Tuy chỉ là vài lần hiếm hoi, nhưng lại trở thành quãng thời gian hiếm hoi y từng làm điều trái phép.
Đoạn thứ hai là những ngày tháng y dưỡng thương trong đại doanh Đại Nghi quân…
Có thể nói, nơi này gắn bó với y rất sâu đậm.
…
Chỉ tiếc, lần này họ không có cơ hội thăm lại hành cung phương Bắc, cũng không nán lại Tam Thông huyện.
Bởi điểm đến không phải đại doanh ngoài thành, mà là nơi quân chủ lực đã tiến sâu vào nội địa Bắc Dung doanh trại chính trong thành Kinh Bình.
Quãng đường còn lại dù có phi ngựa cũng mất gần nửa ngày, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể chạm trán binh lính Bắc Dung phục kích, vì vậy cả đoàn đều âm thầm di chuyển, thần sắc luôn đề cao cảnh giác.
May mắn là cả đường đi đều hanh thông thuận lợi, đến khi tới được thành Kinh Bình cũng không gặp bất kỳ biến cố nào.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp phòng bị của đại quân, Cố Cảnh Nguyện theo sát Long Hiến Chiêu vào thành Kinh Bình.
Tuy là thành trì Bắc Dung bị Đại Nghi quân chiếm lĩnh, nhưng vì Long Hiến Chiêu từng hạ lệnh nghiêm ngặt rằng quân Đại Nghi đến đâu, không được sát hại dân thường hay hàng binh, thành ra cảnh tượng nơi đây lại giống hệt Tam Thông huyện, yên lặng lạ thường.
Thậm chí còn có thể thấy người dân Bắc Dung mặc trang phục bản xứ đi lại trên đường, sinh hoạt như thường.
“Hiện giờ Bắc Dung Vương vốn chẳng được lòng dân,” Long Hiến Chiêu cưỡi ngựa song hành với Cố Cảnh Nguyện, giải thích: “Trẫm có thể tiến công nhanh chóng đến mức này, phần lớn là vì nhiều tướng sĩ Bắc Dung đã buông giáp đầu hàng.”
Cố Cảnh Nguyện nghe xong chỉ trầm mặc gật đầu.
Người Bắc Dung nhìn chung cương trực quả cảm, thiện chiến thiện đấu, nhưng mấy năm gần đây vương thất Bắc Dung sa đọa xa xỉ, dân chúng cũng đều thấy rõ.
Việc vương thất không được lòng dân vốn chẳng phải chuyện ngày một ngày hai, từ giữa thời kỳ trị vì của vị Bắc Dung Vương trước đã có dấu hiệu.
Chỉ e tân vương hiện tại cũng không đủ năng lực để xoay chuyển cục diện.
“Cương trực thì không có nghĩa là dễ lừa,” Cố Cảnh Nguyện nói: “Muốn khiến tướng sĩ vì mình mà xông pha trận mạc, thân là quân chủ ắt phải thể hiện đủ thành ý, hồi đáp lại tương xứng, mới có thể vững lòng quân tâm.”
Nói rồi, y quay sang nhìn Long Hiến Chiêu, người bên cạnh phong thần tuấn lãng, cao lớn uy nghi cưỡi ngựa mà đi, không nhịn được khẽ bổ sung một câu: “Điểm này, bệ hạ làm rất tốt.”
Long Hiến Chiêu nghe vậy, nhướng mày, thần sắc rạng rỡ: “Vậy hầu gia đây là đang khen trẫm?”
Cố Cảnh Nguyện chân thành mà hàm súc đáp: “Thần chỉ đang nói thật mà thôi.”
Sắp đến doanh trại rồi, để tránh sinh ra rắc rối không đáng có, Cố Cảnh Nguyện cũng khôi phục lại cách xưng hô khi còn tại triều đình.
Chỉ là lúc này y đã cởi bỏ triều phục đỏ rực ngày thường trong triều, để tiện đường đi gấp, đổi sang một thân dạ hành y đen tuyền.
E rằng khi còn ở triều đình, chẳng ai từng thấy Cố đại nhân trong dáng vẻ như vậy. Bởi thế khi y vừa theo Long Hiến Chiêu tiến vào doanh trại, đám tướng lĩnh ra nghênh giá, phàm là ai từng gặp qua Cố đại nhân tại kinh thành, đều ngẩn người sững sờ.
Tấm trường bào đen nhánh ôm sát lấy thân hình mảnh khảnh rắn rỏi, Cố Cảnh Nguyện vẫn thắt lưng rất cao.
Dấu hồng trên chân mày nổi bật yêu mị, đôi mắt đào hoa sáng như gương, thần thái lưu ly, đẹp đẽ chói lóa.
…
“Tham kiến hoàng thượng.”
“Tham kiến Hướng Dương Hầu.”
Sau một hồi sửng sốt, đợi Long Hiến Chiêu dẫn Cố Cảnh Nguyện đến vị trí thượng thủ trong đại doanh, các tướng lĩnh mới vội vã hoàn hồn, đồng loạt quỳ một gối hành lễ.
Trong đám tướng lĩnh đang đứng hầu, có ba bốn người từng gặp qua Cố Cảnh Nguyện tại kinh thành.
Số còn lại đa phần là tướng sĩ bản địa trấn giữ nơi đây, trước nay chưa từng thấy qua diện mạo Hướng Dương Hầu, nghe nói người này chính là Hầu gia, ai nấy đều sững sờ, nhưng cũng không dám thất lễ, vội vàng hành lễ theo.
Nửa quỳ trên mặt đất, mọi người liếc nhìn nhau, đều đọc được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Đây chính là Hướng Dương hầu trong truyền thuyết sao?
Hoàng thượng lại đích thân đưa ytới?
Hầu gia so với hai năm trước ở kinh thành… dường như đã rất khác.
“Bình thân đi,” hoàng thượng nói.
“Thần tuân chỉ, tạ ơn hoàng thượng.” Các tướng đồng thanh đáp lời, đứng dậy.
Tuy trong lòng có nhiều nghi vấn, nhưng thái độ ai nấy đều cung kính hết mực, những lời muốn nói cũng chỉ dám chôn giấu nơi đáy mắt.
Đám tướng này đều xuất thân võ tướng, lăn lộn chiến trường bao năm, vốn dĩ chẳng phải người khúm núm cúi đầu.
Chỉ là một năm trước, vị hoàng đế trẻ tuổi mà họ từng coi là hài tử còn chưa ráo máu đầu này, lại dùng thực lực thực sự, bức phục từng người một tại đây.
Ai từng thấy hoàng đế vừa đến biên thùy đã thân chinh mặc giáp, lấy thân máu thịt xông pha trận mạc, chưa kể trận nào cũng xông lên đầu tiên?
Hết trận chiến này đến trận chiến khác, mỗi lần hồi doanh sau hồi trống thu binh, hoàng thượng vẫn không nghỉ ngơi. Ngài xem bản đồ, bày trận hình, suốt đêm thắp đèn bàn bạc kế sách.
Điều khiến đám nam nhi thô kệch cứng cỏi như họ cảm thấy thẹn thùng nhất, là không một ai trong số họ đủ sức chịu đựng bằng vị hoàng đế trẻ tuổi, diện mạo nho nhã như thiếu niên thư sinh kia.
Họ thường xuyên phải thay nhau vào doanh trướng cùng hoàng thượng thảo luận chiến lược. Có đêm phải thay đến ba người, cực nhọc hơn cả việc luân phiên gác đêm của binh sĩ thường.
Nhưng không thể không nói, nỗ lực của hoàng thượng chưa từng uổng phí.
Đại Nghi quân tiến như chẻ tre, thế như hổ báo.
Ngoài ra, dù tuổi còn trẻ, nhưng hoàng thượng lại tàn nhẫn và lãnh khốc hơn tất cả những gì họ có thể tưởng tượng.
Ngài khen thưởng người có công chưa từng keo kiệt. Tương ứng, quân lệnh như núi, bất kỳ ai phạm quân kỷ, bất kể thân phận, đều xử phạt nghiêm khắc, tuyệt không dung tha.
Hoàng thượng từng không chỉ một lần, vì có binh sĩ khinh nhờn quân pháp, ức hiếp dân thường Bắc Nhung, mà xử tử họ ngay tại chỗ.
Chính nhờ kỷ luật nghiêm minh như thế, danh tiếng Đại Nghi quân vang xa, đến cả trong Bắc Nhung cũng uy danh lẫy lừng.
Nếu không, làm sao có thể khiến bao nhiêu binh sĩ Bắc Nhung sẵn lòng quay giáo, thậm chí mở cổng thành nghênh đón quân ta?
Hoàng thượng dường như sinh ra đã là bậc đế vương.
Khiến người ta chẳng thể không cam tâm tình nguyện xả thân vì ngài, cúi đầu xưng thần.
Khi bá quan tướng lĩnh đang quỳ lạy, Long Hiến Chiêu đã an tọa trên ghế chủ vị, còn Cố Cảnh Nguyện đứng ở vị trí đầu tiên bên tay trái hắn.
Lúc này trong toàn doanh trại, thân phận của Cố Cảnh Nguyện là cao nhất, chức vị cũng lớn nhất, y đứng ở đó, hoàn toàn không hề lạc lõng.
Nhưng Long Hiến Chiêu vẫn cảm thấy không thoải mái, dường như có điều gì đó không ổn. Hắn ngồi ngay ngắn, mặt không biểu cảm, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên thành ghế, lặng lẽ lắng nghe các tướng lĩnh bên dưới bẩm báo tình hình chiến sự mới nhất.
“Quả nhiên Bắc Dung Vương đã phái binh từ hai hướng tây nam và tây bắc bất ngờ tập kích chúng ta. May mà Quảng Bình Vương gia đã sớm chuẩn bị, hiện đã dẫn quân mai phục nghênh chiến.”
“Ừm, làm rất tốt.” Long Hiến Chiêu gật đầu, lại hỏi: “Hiện trong doanh còn bao nhiêu binh mã? Phía Bắc Dung thì sao, các ngươi có ước đoán được chăng?”
Chư tướng lần lượt bẩm rõ từng điều một.
Bởi vì Hoàng thượng xưa nay nổi tiếng là người cẩn trọng, chuyện lớn chuyện nhỏ đều quan tâm tỉ mỉ, theo người chinh chiến hơn một năm nay, các tướng lĩnh đều đã hiểu rất rõ tính cách ấy, chưa bao giờ dám qua loa.
Hoàng thượng hỏi gì, họ liền có thể đáp ngay, như thế Long Hiến Chiêu mới có thể nắm bắt tình báo một cách nhanh chóng và chính xác nhất.
“Trẫm đã biết.” Giọng nói Long Hiến Chiêu trầm thấp: “Các ngươi lui xuống làm việc của mình đi. Lát nữa nếu có việc cần, trẫm sẽ cho người đến gọi riêng.”
“Tuân chỉ!”
Chúng tướng lui đi, chỉ còn một mình Cố Cảnh Nguyện vẫn đứng yên không động đậy.
Những tướng lĩnh chưa quen biết thì không hiểu vì sao Cố đại nhân lại không động, nhưng những người từng chứng kiến phong thái của Hướng Dương Hầu tại kinh thành thì hoàn toàn không lấy làm lạ.
Người ấy là ai? Chính là Hướng Dương Hầu, là thầy của Hoàng thượng!
“Vậy ra lần này bệ hạ rời đi lâu như vậy, chính là để mời Hầu gia xuất sơn?” Một tướng lĩnh được Long Hiến Chiêu tuyển từ cấm quân đưa tới bắc địa thì thầm, tay xoa cằm trầm ngâm.
“Hả? Dù nói Hầu gia là Văn khúc tinh giáng thế, nhưng cũng đâu đến nỗi đánh trận cũng không thể thiếu được?”
Một tướng lĩnh khác mới được Hoàng thượng đích thân đề bạt từ binh sĩ lên năm ngoái tỏ vẻ không hiểu: “Huống chi thế cục hiện giờ đang rất thuận lợi, nếu bệ hạ không rời đi, e rằng lúc này đã lấy được kinh đô Bắc Sung rồi!”
Một tướng lĩnh bản địa cũng góp lời: “Phải đó, thật chẳng đoán nổi thánh ý của bệ hạ là thế nào.”
“Thánh tâm há phải điều chúng ta có thể đoán nổi? Mau làm việc của mình đi thôi.” Một trung niên tướng quân mặt mũi hiền hậu lên tiếng. Nhưng vị tướng bản địa kia vẫn không nhịn được nói: “Nhưng mà cũng phải nói, trước kia đã nghe đồn Hầu gia dung mạo phong lưu tuấn mỹ, nay tận mắt nhìn thấy, quả thực như tiên nhân hạ phàm….”
“Ngươi to gan! Chán sống rồi hả!”
Một tướng lĩnh xuất thân từ cấm quân vội quát: “Hầu gia là ai mà ngươi cũng dám vọng nghị? Ngươi không thấy lúc mới bước vào, ánh mắt bệ hạ nhìn người ta thế nào à… Ta nói trước, bệ hạ xưa nay đặc biệt kiêng kỵ kẻ khác bàn tán sau lưng về Hầu gia, các ngươi liệu mà lo giữ cái đầu!”
“Thôi, đừng căng thẳng như thế.”
Vị cấm quân mở miệng trước cười cười: “Trước kia ta từng theo Hoắc tướng quân, cũng có tiếp xúc với Hầu gia. Người là bậc hiền lương, nói lý, cho dù bệ hạ nổi giận muốn xử phạt, Hầu gia cũng sẽ không đồng tình. Nhưng mà Lưu Đại Đảm, với cả mấy người nữa, ta nói trước cho các ngươi biết: lần sau còn dám bàn tán linh tinh về Hầu gia, cho dù bệ hạ không biết, ta đây cũng không tha cho các ngươi!”
Mấy người bọn họ thì thầm trò chuyện bên này, còn không ít người tuy không lên tiếng, nhưng tâm tư lại hoàn toàn đặt vào thân ảnh đột nhiên xuất hiện của Cố Cảnh Nguyện.
Trong số đó, người kích động nhất chính là Ảnh Bát. Hắn từ mấy tháng trước đã khoác giáp ra trận, được Hoàng thượng sắp xếp ra tiền tuyến rèn luyện, làm tiên phong tướng quân.
Bởi vậy lần này không theo Hoàng thượng xuống Giang Nam.
Tuy hành tung Hoàng thượng thần bí, nhưng với thân phận là người mỗi ngày phụ trách truyền tin cho bệ hạ, Ảnh Bát vẫn nắm rõ vị trí của Hoàng thượng.
Hắn đoán được Hoàng thượng rời đi đột ngột là để tìm Cố Hầu gia.
Nhưng hắn không ngờ, Hầu gia lại trở về cùng Hoàng thượng!
Điều này khiến Ảnh Bát phấn khích vô cùng.
Lúc nãy trong doanh, hắn không nhịn được cứ nhìn mãi Hầu gia. Chỉ cảm thấy sau hơn một năm không gặp, Hầu gia dường như đã thay đổi.
Không phải thay đổi về dung mạo, dung mạo Hầu gia vẫn y nguyên, quả thực không khác một chút nào.
Mà là… khi xưa Hầu gia ẩn thế, không muốn gây thêm thị phi, nên lúc nào cũng hơi cụp mắt, ít lời mà trầm mặc.
Vừa rồi trong doanh Hầu gia vẫn không mở lời, nhưng Ảnh Bát vẫn cảm thấy có gì đó đã đổi khác!
Tựa hồ Hầu gia nay đã không còn dáng vẻ cúi đầu dè dặt như xưa nữa rồi…
Tựa như ánh mắt của y đã sáng rõ hơn rất nhiều so với trước kia, cũng trở nên đầy sinh khí hơn…
Ảnh Bát cũng không nói rõ được đó là cảm giác gì. Nhưng tóm lại, Hầu gia có thể trở về, quả là chuyện tốt đẹp nhất!
Trong trướng, đợi mọi người lui ra hết, Long Hiến Chiêu đích thân đứng dậy, kéo Cố Cảnh Nguyện đến ngồi vào vị trí vừa rồi của mình.
Hắn ấn Cố đại nhân ngồi xuống chiếc ghế rộng lớn kia. Vị quân vương khi nãy còn sắc mặt băng lạnh, ánh mắt sắc như dao, giờ đây rốt cuộc cũng hé nụ cười.
“Trẫm nói rồi mà, cứ thấy có chỗ nào đó không đúng. Giờ thì thoải mái hơn nhiều rồi.”
“Chỗ nào không đúng?” Cố Cảnh Nguyện nghi hoặc hỏi.
Long Hiến Chiêu không nói ra rằng hắn đã không thể chịu nổi cảnh Cố Cảnh Nguyện đứng thấp hơn mình, cúi mình hành lễ. Chỉ nhẹ nhàng rót một chén trà, đích thân đưa tới trước mặt y: “A Nguyện đi đường vất vả, uống chút nước cho đỡ mệt.”
Trong trướng giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, Cố Cảnh Nguyện cũng chẳng e dè, liền nhận lấy chén trà.
Suốt chặng đường gấp gáp, y chưa có thời gian nghỉ ngơi, đúng là cũng khát rồi.
Uống được nửa chén, thấy Long Hiến Chiêu cứ nhìn chằm chằm mình như chờ mong điều gì, y liền đặt chén xuống, định rót cho Hoàng thượng một chén khác.
Nào ngờ, Hoàng thượng vươn tay, trực tiếp cầm lấy chén trà vừa rồi y mới đặt xuống, ngửa cổ uống cạn.
“Cũng ngọt lắm.” Long Hiến Chiêu nói.
Cố Cảnh Nguyện: “……”
Soái tọa quá hẹp, chỉ đủ cho một người ngồi.
Cố Cảnh Nguyện đã bị ấn ngồi đó, Long Hiến Chiêu đành quỳ một gối bên cạnh, tiện tay xoa bóp chân cho Cố đại nhân.
Cố Cảnh Nguyện hoàn toàn không quen với việc ấy.
Cũng vì lo có người bất ngờ xông vào, y đã mấy lần tránh né, tiếc là lần nào cũng không thoát được.
“Vừa rồi bọn họ bẩm báo tình hình, A Nguyện thấy thế nào?” Hoàng thượng vẻ mặt chính trực, giọng điệu đứng đắn hỏi.
Cố Cảnh Nguyện đành miễn cưỡng đáp: “Nhìn chung… đối với Đại Nghi là có lợi.”
“Ừm, trẫm cũng thấy vậy.” Long Hiến Chiêu nói: “Nhưng lát nữa trẫm tính thân chinh đến phía tây nam chi viện Quảng Bình vương. Tướng quân lão thành như Tào lão không thể mãi đứng nơi tiền tuyến. A Nguyện thấy sao?”
“Được.” Cố Cảnh Nguyện đáp: “Hoàng thượng, thần không rành chuyện quân sự, người so với thần mạnh hơn nhiều, không cần cố hỏi thần đâu.”
“Hầu gia khiêm nhường quá.” Long Hiến Chiêu bật cười, lộ ra hàm răng trắng đều, “A Nguyện trước kia lợi hại thế nào, trẫm há lại không biết?… Nhưng nếu A Nguyện không muốn quản chuyện này cũng không sao, chỉ cần đi cùng trẫm là được. Dù sao thì…”
Vừa nói, tay hắn lại bắt đầu không an phận, men theo vạt áo mà lần đến bên hông Cố đại nhân, cả khuôn mặt anh tuấn áp sát, giọng nói cố tình đè thấp: “Cố đại nhân mới là linh dược của trẫm.”
“Hoàng thượng…”
Hơi thở nóng rực phả nơi vành tai, khiến một vùng nóng bừng tức khắc lan tỏa.
Cố Cảnh Nguyện vô thức quay mặt đi, không biết rằng đường nét nghiêng mặt ấy, đối với một người nào đó lại càng trở nên mê hoặc lòng người.
Long Hiến Chiêu tâm thần đã bắt đầu rối loạn, thì đúng lúc ấy từ ngoài doanh trướng bỗng truyền vào từng trận ồn ào, xen lẫn tiếng phụ nhân và oa nhi khóc la.
Thanh âm sắc nhọn chói tai, không chỉ một mà là nhiều giọng hợp lại.
“Quân doanh này sao lại có cả phụ nhân và oa nhi?” Long Hiến Chiêu lập tức ngừng động tác, nhíu chặt mày.