Quy Dã - Kim Vụ

Chương 65



Editor: Mễ

~ Ngoại truyện 04: Cầu hôn và hôn lễ ~

Hôn lễ diễn ra đến tối muộn, trên đường trở về lúc đi ngang qua bờ sông thấy đám đông đang tụ tập, có rất nhiều bó hoa phát sát, đèn đuốc rực rỡ. Trên trời còn có máy bay không người lái, giống như vô số ngôi sao treo lơ lửng, tò mò đi hỏi mới biết có người đang cầu hôn, khung cảnh hoành tráng đến mức khiến người ta cực kỳ hâm mộ tình yêu đằng sau nó.

“Đi xem thử không?” – Hứa Kim Dã hỏi.

Thẩm Thanh Đường nghĩ ngợi gật đầu xong lại lắc đầu, mi mắt mệt mỏi sắp sụp xuống: “Trễ lắm rồi, về nghỉ ngơi thôi, buồn ngủ.”

“Đi xem đi.”

“Anh muốn xem.” – Hứa Kim Dã đốc thúc.

Chuyện này thật kỳ quái, anh không phải kiểu người hâm mộ  tình yêu cuồng nhiệt. Thẩm Thanh Đường quay đầu sang: “Không phải anh cảm thấy mấy chuyện này rất ngu xuẩn sao?”

“Nhìn người khác làm mấy chuyện ngu xuẩn cũng thú vị mà?”

Hứa Kim Dã bảo tài xế dừng xe bên đường, mở cửa xuống xe, nắm tay cô đi về hướng bờ sông. Gió đêm thổi hiu hiu, tà váy của cô cũng bị thổi bay nhè nhẹ, lượn quanh mắt cá chân trắng nõn nà. Lúc này chỉ mới đầu hè, gió đêm vẫn còn mang theo hơi lạnh mát mẻ. Cô đang khoác áo của Hứa Kim Dã, ống tay áo cuộn lên hai vòng, ngón tay mảnh khảnh được một bàn tay rộng lớn nắm chặt.

“Em không thấy ai muốn cầu hôn hết, anh thấy không?” – giọng Thẩm Thanh Đường rất nhỏ, cô sợ lời mình nói sẽ khiến người khác thấy bị xúc phạm.

“Thấy rồi.” – Hứa Kim Dã nói.

“Đâu?” – Thẩm Thanh Đường hỏi, ánh mắt nghi ngờ tìm kiếm trong nhóm người, nhưng dù thế nào cũng không thấy cặp đôi nào đứng ở trung tâm.

Có hơi tò mò.

Hứa Kim Dã nghiêng đầu, trên khóe mắt và nụ cười mang theo ý cười, hỏi: “Bị che rồi, không thấy cũng bình thường. Em muốn xem chúng ta lại gần một chút.”

Tiến vào trong đám đông, cô một lòng tìm kiếm hai nhân vật chính, thậm chí lúc cô và Hứa Kim Dã bị tách ra, cô không kịp phản xạ bị đẩy sang một bên, cô muốn gọi Hứa Kim Dã nhưng giọng cô quá nhỏ, bị vùi lấp bởi âm thanh của đám đông.

Thẩm Thanh Đường hốt hoảng, muốn chen qua đám đông, đi về hướng bị tách nhau ra.

“Thẩm Thanh Đường!”

Một giọng nữ xa lạ.

“Hả?” – Cô trả lời theo phản xạ, vẫn chưa phản ứng lại kịp đã bị nhét một bó hoa vào trong lòng. Lá cây lành lạnh chạm vào da thịt khiến cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng động tác của người kia quá nhanh, cô chưa kịp nhìn rõ đã bị đẩy vào giữa đám đông, cô loạng chạng, được một cánh tay đỡ lấy.

Ngước mắt cô lên trông thấy Hứa Kim Dã, đường nét rõ ràng, môi mỏng khẽ nhếch, nụ cười có phần thong dong và xấu xa.

Thẩm Thanh Đường đứng thẳng, bên tai vang lên tiếng vỗ tay và reo hò. Cô nhận ra ánh mắt của mọi người đang đổ về phía mình, trong vòng tay cô còn đang ôm bó hoa. Mất một lúc sau cô mới hiểu rõ, làm gì có cảnh cầu hôn của ai đâu, rõ ràng đây dành cho cô.

Cô mới là nhân vật chính.

Thẩm Thanh Đường ngước mắt, trong mắt cô ngập tràn cảm xúc vui vẻ, bất ngờ, cô chưa chuẩn bị gì cả. Trong hôn lễ cô cũng có nghĩ tới hôn lễ của hai người sẽ như thế nào, không phải cô muốn kết hôn, như hiện tại cũng rất tốt nhưng lúc nhìn thấy nghi thức trang trọng trong hôn lễ hoành tráng của người khác, Thẩm Thanh Đường cũng khó tránh khỏi liên tưởng đến chính mình, tưởng tượng ra hôn lễ của cô và Hứa Kim Dã.

Hôn nhân vẫn là một từ ngữ nghe xa vời vợi.

“Bây giờ nhìn thấy chưa?” – Hứa Kim Dã mỉm cười hỏi cô.

Có qua nhiều ánh mắt vây quanh, Thẩm Thanh Đường ngượng ngùng, trên gò má trắng nõn có một vệt hồng nhạt, lồ ng ngực run rẩy hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh được. Cô ôm bó hồng kiều diễm, ngón tay dần siết chặt lại, cô có rất nhiều câu hỏi, nhưng lời đến bên môi chỉ còn lại: “Không phải anh nói như thế này trông rất ngu xuẩn sao?”

“Đúng là rất ngu xuẩn.” – Hứa Kim Dã cười.

Anh đã mời rất nhiều người đến xem anh làm việc ngu xuẩn này. Lùi về năm năm trước anh cũng sẽ không nghĩ rằng mình cũng có ngày này, nhưng có vài chuyện vĩnh viễn không cần phải tưởng tượng xem nó sẽ như thế nào, đến lúc cần thiết nó sẽ diễn ra một cách tự nhiên, chẳng qua anh chỉ trung thành với bản năng của mình.

Anh muốn làm như thế này, ngu xuẩn thì ngu xuẩn thôi.

“Bởi vì là em, nên ngu xuẩn cũng không sao.” – Hứa Kim Dã rũ mắt nhìn cô, trong mắt anh là buổi đêm tối tăm sâu thẳm: “Sau này có lẽ anh sẽ còn làm nhiều thứ ngu xuẩn hơn, và có lẽ những chuyện liên quan đến em anh cũng sẽ không thể thông minh hơn được, đời này của anh thật sự đã rơi vào tay em rồi.”

“Thẩm Thanh Đường, cuộc đời này của anh không thể không có em.”

Thẩm Thanh Đường chớp mắt, trong đôi mắt ngấn nước. Cô là người ngu ngốc, cô luôn xấu hổ khi nói những lời ngọt ngào. Da mặt cô mỏng, tâm sự trong lòng cũng sẽ chỉ vì bị anh nhéo eo, ép buộc vào ban đêm mới nói được vài câu. Xung quanh rất nhiều người, toàn bộ lời cô muốn nói đều giấu trong đôi mắt, cô không biết cách biểu đạt, cô chỉ có thể kiễng chân ôm anh thật chặt. Tất cả tình yêu thầm lặng đều cất giấu trong trái tim đang đập.

“Wow.”

Mọi người xung quanh hân hoan vui vẻ, máy bay không người lái bắt đầu biểu diễn, sắp xếp theo từng cụm, dùng cách đơn giản và trực tiếp nhất để bày tỏ. Pháo hoa rực rỡ dưới bầu trời đêm, trước khi rơi xuống, nở rộ không kiêng dè, đua nhau khoe sắc, vẻ đẹp nồng nàn rực rỡ lướt qua trong tích tắc.

Thẩm Thanh Đường trống rỗng, thấy Hứa Kim Dã quỳ một chân xuống đất, lấy nhẫn ra: “Tuy đã cầu hôn một lần không chính thức cho lắm, sau đó nghĩ lại như vậy thì tồi tệ quá, vì vậy anh muốn làm lại.”

Cô che mặt, khóe mắt ươn ướt.

Hứa Kim Dã cười một cách hư hỏng, giọng anh có hơi lớn: “Thẩm Thanh Đường!”

Toàn bộ hiện trường yên tĩnh lại, chỉ còn lại cơn gió dịu dàng, đôi mắt tình ý sâu đậm không cách nào thâm dò, sau đó chỉ còn một câu hỏi khẽ: “Em có muốn gả cho anh không?”

Thẩm Thanh Đường gật đầu, không ngừng gật đầu.

Từ buổi tối nghe anh nói câu “Chúng ta thử xem sao” kia, có lẽ không ai có thể ngờ được hai người sẽ đi được đến bây giờ.

*

Việc chuẩn bị cho hôn lễ rất phiền phức và rườm rà, tất cả các khâu đều do Hứa Kim Dã phụ trách. Thẩm Thanh Đường phụ trách đề ra những ý tưởng táo bạo và anh thì phụ trách hiện thực hóa từng cái một. Nhưng với tính cách của Thẩm Thanh Đường, tất cả những yêu cầu của cô đưa ra đều theo một khuôn mẫu nhất định: muốn đơn giản một chút, không cần mời quá nhiều khách, người thân bạn bè đến là được.

Ý tưởng này bị Hứa Kim Dã từ chối ngay lập tức, không cần xem xét lại. Anh quyết tâm tổ chức một hôn lễ thế kỷ, một mình làm nên nghiệp lớn, ai nói gì cũng vô dụng.

Trong thời gian chuẩn bị, Thẩm Thanh Đường phải đi công tác một tuần ở thành phố phía Nam. Tháng sáu đã bước vào đầu hè, cô không mang theo nhiều hành lý, chỉ đem quần áo có chất vải mát lạnh, cô thích kiểu váy hai dây dài dễ mặc. Lúc đi bộ, mắt cá chân lúc ẩn lúc hiện trông rất xinh đẹp.

Người không vui nhất là Hứa Kim Dã, kể từ lúc hai người tái hợp chưa từng rời xa nhau, dù có làm việc muộn đến cỡ, buồn ngủ đến rục rệu, anh vẫn tìm đường về nhà, đến khi ôm được cục bông ấp áp mềm mại kia mới chìm vào giấc ngủ.

Anh không phải người yêu gia đình, anh chỉ yêu Thẩm Thanh Đường.

Công việc kết thúc vào buổi sáng, đối tác mời họ đến trang viên rượu tư nhân, vừa đi dạo bên bờ biển vừa bình phẩm về rượu. Lịch trình dày đặc, Thẩm Thanh Đường không có thời gian xem điện thoại, khi về đến khách sạn, mở điện thoại mới nhìn thấy mấy tin nhắn Hứa Kim Dã gửi tới.

Chưa kịp trả lời tin nhắn thì đã có điện thoại gọi đến.

Đồng nghiệp đi bên cạnh cười mập mờ với cô: “Bạn trai cô gọi điện kiểm tra chưa, nếu tôi là bạn trai cô tôi cũng không yên tâm.”

Thẩm Thanh Đường mỉm cười đáp lại, sau khi quét thẻ vào phòng mới nhận điện thoại. Cô phải thay giày bỏ túi xách ra nên đặt điện thoại trên tủ giày cạnh cửa, bật loa ngoài.

“Sao không trả lời tin nhắn, Thẩm Thanh Đường, em có biết chúng ta mất liên lạc tròn trĩnh năm tiếng rồi không? – Hứa Kim Dã hừ giọng.

Năm tiếng qua lời anh như thể trôi qua hai mươi tiếng, cô cười một lúc rồi dỗ anh: “Em đang làm việc mà, sếp với đối tác đều ở đó em không có xem điện thoại.”

Thẩm Thanh Đường thay dép xong, cầm điện thoại đi vào, cô xoa cho cổ bớt tê mỏi. Hứa Kim Dã xấu nết nhưng dễ dỗ, vuốt v3 một hồi là được, sau khi nghe được giọng cô thì giọng điệu của anh cũng dịu đi, hỏi cô đã ăn cơm chưa, hỏi cô tiến độ công việc hôm nay một cách không thể chi tiết hơn được nữa.

Sau đó, cô đi tắm điện thoại vẫn chưa cúp, đến lúc đi ngủ hai người lại nằm trên giường bắt đầu gọi video.

Trò chuyện rất lâu, xen lẫn những câu chuyện cũ, đến cuối cùng cảm thấy có chút mệt mỏi, Thẩm Thanh Đường nằm nghiêng, trên điện thoại chỉ thấy một nửa gương mặt cô, hàng mi cong dài nhẹ nhàng khép lại, yên tĩnh lắng nghe giọng nói của anh. Hứa Kim Dã có một giọng nói độc đáo, trầm thấp và hấp dẫn, êm tai vô cùng.

Hứa Kim Dã nhìn cô dường như đã chìm vào giấc ngủ, gương mặt bình yên xinh đẹp. Chuyện cũ dễ dàng được khơi lại.

“Lần đầu tiên gặp em, có lẽ sớm hơn em nghĩ.” – anh nhếch môi, nói rất chậm, như đang chìm trong ký ức.

Lông mi dày cũng cong lên, ánh mắt lóe sáng nghi ngờ nhìn anh, hỏi: “Không phải ở môn tự chọn sao?”

“Không.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

“Sớm hơn nhiều.”

Lúc Hứa Kim Dã về thành phố học cấp ba, mối quan hệ với gia đình như nước với lửa. Anh như cái gai không thể lọt vào mắt ba Hứa. Cha con hai người không tránh khỏi cãi nhau một trận đến khó coi. Hứa Kim Dã không quan tâm gì nữa, đêm hôm sập cửa bỏ đi, đến ven đường ngồi một lúc. Thành phố xa lạ, nơi đây anh không có bạn bè, anh chỉ có một mình, thất thần nhìn dòng xe qua lại.

“Có một cô gái ở phía đối diện đi qua, mặc đồng phục, dáng cao lại gầy. Anh mới biết gần đó có trường học, học sinh đang tan trường khá đông, chỉ có một mình em dừng lại bên đường, chắc là đang đợi xe. Lúc đợi xe cũng yên tĩnh như thế này, đôi mắt ngây ngốc, thỉnh thoảng ngẩng đầu để vén tóc con. Yên tĩnh như thể cả thế gian này chỉ còn một mình em.”

“Sau đó có một chiếc xe dừng lại, người xuống xe là một người đàn ông, không vội vàng mở cửa xe mà lại đi mua khoai lang nước ở sạp hàng bên cạnh. Mua hai củ khoai nướng, sau đó đưa cho em. Em bóc nó ra, hơi nóng bốc lên, anh nhìn thấy em lặng lẽ cười. Một cô gái ăn khoai nước vẫn duyên dáng, cẩn thận bóc vỏ, nhai chậm nuốt kỹ, vẻ mặt vừa thỏa mãn vừa vui vẻ, khoai nướng cũng không ăn hết đã lên xe đi.”

“Mấy phút sau anh đi qua đó mua, vị ngọt ngấy, không thấy có gì gọi là ngon, lúc đó thậm chí anh còn thấy nghi ngờ có phải em cầm được củ khoai ngon nhất hay không. Tiếc là anh không được thử nó.”

Sau đó nữa đột nhiên anh nở nụ cười, quấn nó vào áo rồi đi về nhà.

Thẩm Thanh Đường kinh ngạc mở to mắt, đôi mắt hoang mang, cô cố gắng nhớ lại chi tiết, hôm đó nhà có việc nên chú Tề đến đón cô muộn, cô đứng đợi ở ven đường. Lúc đó cô vốn không chú ý tới Hứa Kim Dã ở phía đối diện.

Thì ra, thanh xuân của hai người đã giao nhau từ lâu, chỉ có điều khi đó họ đều không biết từ đó về sau, cô gái và chàng trai ở hai bên vệ đường sẽ gắn bó với nhau sâu sắc đến vậy.

Cô có chút rung động hỏi anh: “Sao trước đây anh không kể?”

Hứa Kim Dã cười vài tiếng, âm thanh như được phát ra từ lồ ng ngực: “Vốn muốn giữ lại đến hôn lễ mới nói, mà hết cách rồi, không có em bên cạnh, anh nhớ em sắp điên rồi, cứ vậy mà kể thôi.”

“Em cũng nhớ anh.”

“Bên cạnh không có người, sờ không được hôn không được không quen, sau khi kết hôn có thể nào không rời nhau không? Một tuần, ba ngày, một ngày anh cũng không cách nào chấp nhận.”

“Thẩm Thanh Đường, anh không xa em được.”

“Được.” – lông mi Thẩm Thanh Đường run rẩy.

“Bảo bối, về sớm một chút.”

*

Hôn lễ do một tay Hứa Kim Dã lên kế hoạch và chuẩn bị, vô cùng hoành tráng và xa hoa. Trò chơi vung tiền không một ai có thể vô cảm hơn Hứa Kim Dã, Châu Kỳ Trần Đường và một vài người bạn thân đều yên lặng nghe sai bảo, trực quan cảm nhận trình độ hoang phí của Hứa Tổng, thốt lên câu nào sửng sốt câu ấy. Tính cách phóng túng tiêu hoang của anh cả đời này e là không sửa nổi.

Châu Kỳ đùa rằng hôn lễ này của Hứa Kim Dã có thể nuôi được hơn mấy trăm người.

Váy cưới do Châu Kỳ thiết kế, trước sau đã phải thiết kế hơn mười bản phác thảo. Trong khoảng thời gian đó, tốc độ trợn trắng mắt của Châu Kỳ nhiều hơn nửa cuộc đời này cộng lại.

May mắn thay sau khi bị giày vò rất lâu cuối cùng cũng được một bản. Váy cưới được tạo ra dưới bàn tay của thợ thủ công với hàng chục năm kinh nghiệm để kịp trước hôm đám cưới. Thẩm Thanh Đường dậy sớm để tạo hình, váy cưới cúp ngực bằng vải sa tanh, phần đuôi váy cực kỳ lộng lẫy. Đôi môi đỏ mọng, ánh mắt mơ màng lấp lánh ánh sáng mùa thu. Khuôn mặt như hoa đào, một bó hoa được kết tinh xảo trên tay, một vòng dây ruy băng được quấn quanh cổ tay.

Màu trắng tinh khiết, khí chất đoan trang, lại thiêng liêng, bất khả xâm phạm.

Châu Kỳ và Tưởng Thanh cúi đầu, tặc lưỡi thở dài. Hai cô ấy vẫn luôn cho rằng quá hời cho Hứa Kim Dã, cái nết kia của Hứa Kim Dã mà cũng xứng sao.

Nhưng Hứa Kim Dã hôm ấy cũng không kém cạnh. Anh vốn dĩ đã ưu việt, tùy ý mặc một bộ âu phục xuất hiện thì gương mặt cùng vóc dáng kia cũng đều có lực sát thương cực kỳ cao. Hôm nay lại còn cố ý chỉnh trang, âu phục màu đen, giày da màu đen bóng loáng, dáng cao chân dài, đứng một bên, mim môi, đường cằm sắc bén. Gương mặt nét nào ra nét đó, lông mày sâu, lúc nhìn người khác luôn tạo ra cảm giác áp bức mạnh mẽ.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Thanh Đường, cảm giác chèn ép kia không còn nữa, anh hơi nâng cằm mỉm cười, lười biếng lại có chút xấu xa. Ngập tràn trong lòng anh, trong mắt anh chỉ còn lại Thẩm Thanh Đường.

Sau khi trải qua trình tự thông thường của hôn lễ, đọc lời tuyên thệ, trao nhẫn, hôn nhau, Hứa Kim Dã vén khăn che mặt cô dâu, bưng mặt cô, như thể đang rơi vào mây mù, anh xoa nhẹ mặt cô một cách trân trọng. Sau đó cúi đầu hôn lên cánh môi anh đã đợi chờ từ lâu, m út mát giày vò. Hiện trường tĩnh lặng, nhưng anh chỉ có thể nghe thấy nhịp tim đang đập như sấm rền.

Giống như đây là lần đầu tiên hai người hôn nhau.

Thẩm Thanh Đường nhắm mắt, tựa lên trán anh để hồi phục nhịp thở.

Có nhiều khi cô luôn cảm thấy không chân thật. Như mấy hôm trước cô còn lo lắng đến ngày cưới cô sẽ béo lên không mặc vừa váy cưới, ban đêm sẽ mất ngủ không tài nào vào giấc được, sẽ lo hôm đó mình bị bệnh trạng thái sẽ không tốt, cũng sẽ lo về cuộc sống sau khi kết hôn, liệu anh còn yêu cô như vậy nữa không, sẽ yêu cô trong bao lâu… Những nỗi lo không có đáp án, rồi sau đó, cô xuất hiện trong hôn lễ, mười ngón tay họ đan vào nhau, trán chạm vào nhau, hô hấp giao hòa.

Như một giấc mơ.

Hôn lễ rất náo nhiệt, bạn bè của Hứa Kim Dã đến rất đông. Trong số đó đau khổ nhất là Tống Nguyên, người bị cướp mất tình yêu. Từ đầu buổi tiệc đã vội vã nốc rượu, uống như nước lã, ừng ực hết ly này tới ly khác, Hứa Kim Dã cũng không thể trốn thoát.

Hiếm khi Hứa Kim Dã uống say, được bọn Trần Đường đưa về phòng.

Cửa phòng mở ra, Thẩm Thanh Đường ngơ ngác nhìn Hứa Kim Dã say rượu. Anh say nhưng cũng không khác ngày thường, chỉ có gương mặt ửng hồng, vành mắt cũng vậy, lại càng hấp dẫn người khác hơn. Lúc híp mắt nhìn người khác lại khiến cô nhớ tới câu Tưởng Thanh hay nói “nam yêu tinh”, giờ phút này chính xác là nó.

“Uống nhiều quá, bọn tôi còn tưởng không sao nhưng mà cậu ta cứ đòi tìm cô, bọn tôi mới biết cậu ta say thật.” – Trần Đường xoa lông màu, khinh thường trong bụng, người gì vậy trời, uống say cái đòi tìm vợ.

“Ngại quá, cậu giao anh ấy cho tôi.” – Thẩm Thanh Đường cắn môi, đưa tay qua đón.

Còn chưa đón được người thì Hứa Kim Dã đã loạng choạng bước tới hai bước, thân hình cao lớn như ngọn núi đ è xuống, ôm Thẩm Thanh Đường vào lòng, vùi mặt vào người cô tìm kiếm góc độ thoải mái. Hơi nặng, nói thực lòng Thẩm Thanh Đường khá khó khăn mới đỡ được anh.

Cũng may Hứa Kim Dã không dồn toàn bộ sức nặng lên người cô, đột nhiên anh ngẩng đầu, Thẩm Thanh Đường thở dài. Tiếp sau đó, Hứa Kim Dã cúi đầu xuống, một nụ hôn không giống khi làm lễ, lần này vừa gấp rút vừa hỗn loạn. Anh rất tham lam, sau khi xâm lược, anh cướp bóc một cách tàn nhẫn, không có chút xót thương nào.

Đến cơ hội phản kháng Thẩm Thanh Đường cũng không có.

Đằng sau vẫn còn bọn Trần Đường và bạn bè đang nhìn, bao gồm cả phù dâu Tưởng Thanh, cô ấy tròn mắt ngơ ngác. Trước khi tình mẫu tử bộc phát, trước mắt đã tối đen, Trần Đường che mắt cô ấy lại còn nói một câu: “Không hợp với trẻ con.”

Tưởng Thanh: ? ? ? 

Không hợp với trẻ con là cái quỷ quái gì, năm nay cô ấy hai lăm tuổi, trở thành đối tượng bị giục cưới của cô bảy dì tám rồi kia kìa.

Mập Mập ho khan: “Có phải chúng ta nên đi rồi không?”

“Không cứu người hả? Tôi cảm thấy Hứa Kim Dã muốn ăn thịt người.” – Có người nói.

Mặt Thẩm Thanh Đường đỏ lựng, cô đưa tay vỗ lên cánh tay Hứa Kim Dã, dưới sự độc tài và ngang ngược của anh, sức lực này của cô chỉ như ruồi muỗi, nó như thể là sự vùng vẫy cuối cùng trước khi chết.

“Đừng quậy nữa, có người.” – Khó khăn lắm cô mới tránh được, nhắc nhở anh.

Hứa Kim Dã lúc này mới phản ứng lại phía sau vẫn còn mấy con người sống sờ sờ, nghiêng đầu liếc mắt nhìn, đôi mắt khép hờ của anh toát ra vẻ không quan tâm, xoay người dùng đầu ngón tay chạm lên đôi môi đỏ mọng vì nụ hôn: “Đừng sợ, sớm muộn gì họ cũng biết.”

Nói xong giọng điệu còn tủi thân hừ nhẹ: “Lòng dạ của em yêu cũng thật độc ác, đến giờ mới chịu cho anh danh phận, anh không thể gặp người khác cũng không làm được gì khác.”

“…”

Trần Đường nhịn cười ở phía sau, anh ta mới vừa nghe thấy cái danh xưng gì vậy, loại người như Hứa Kim Dã cuối cùng cũng không thể thoát khỏi sự tục tằn của tình yêu, em yêu á hả? Có thô t ục quá không vậy?

Cái giọng điệu này, nói Hứa Kim Dã là oán phụ khuê phòng anh ta cũng tin.

Mất mặt, quá mất mặt.

Mập Mạp chưa từng thấy cảnh này bao giờ, suýt chút nữa bị nghẹn chết. Lúc phản ứng lại được đã thấy Trần Đường đang lấy điện thoại ghi âm, anh ta dựa tới gần hỏi nhỏ: “Cậu ghi âm cái này không sợ sau này bị giết người diệt khẩu hả?”

“Không sợ.”

“Tôi đề phòng trước, cậu ta giết tôi tôi sẽ gửi này này cho toàn bộ bạn bè của hai người họ ở trường đại học và bạn cấp ba của chúng tôi. Tôi mà chết thì cậu ta cũng đừng mong sống sót.”

“Tuyên thệ hùng tráng.”

“Nhớ gửi cho tôi một bản, sau này tôi sẽ đốt thêm vàng mã và xe hơi sang cho cậu.” – Mập Mập nói hèn.

Thẩm Thanh Đường có chút đau đầu, Hứa Kim Dã say rồi, cô cũng không biết câu sau anh sẽ nói ra được cái gì, để tránh càng thêm xấu hổ, cô tạm biệt mọi người, tiễn họ đi xong đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

Trong phòng dán chữ hỷ màu đỏ, bong bóng, kim đồng ngọc nữ.

“Đi tắm trước nhé?” – Thẩm Thanh Đường kéo tay Hứa Kim Dã dỗ dành, anh gật đầu, bước đi vẫn loạng choạng nhưng lại rất ngoan, lấy quần áo đi vào phòng tắm, sau khi trở ra đã an bày ổn thỏa cho bản thân xong.

Cũng tỉnh rượu được một chút.

Không giống như lúc mới vào, y như một con cún lớn xác, đòi ôm đòi hôn, lúc này anh có vẻ yên tĩnh hơn, ngồi trên ghế sofa nhắm mắt lại, mặt vẫn đỏ bừng, đôi môi càng gợi cảm hơn, lúc không nói chuyện, một mình anh ngồi đó nhìn rất bổ mắt.

Thẩm Thanh Đường đi tới, rúc vào trong lòng anh. Hứa Kim Dã cũng không mở mắt, vòng tay ôm lấy cô, động tác hết sức tự nhiên.

“Hôm nay anh thật ngoan.”

Khó được một lần Hứa Kim Dã ngoan ngoãn thế này, Thẩm Thanh Đường vẽ theo đường nét trên khuôn mặt anh, ngắm nhìn một lúc. Cô chủ động tới gần, hôn lên khóe môi anh, tới cằm, hôn lên gò má. Cô còn muốn hôn lên yết hầu anh nhưng lịch sử đau thương tái hiện ngay trước mắt, cô từ bỏ khiêu chiến nguy hiểm.

“Sớm biết anh uống say sẽ ngoan thế này thì em sẽ chuốc rượu anh…”

Mắt Hứa Kim Dã vẫn cụp mắt, không có phản ứng.

Thẩm Thanh Đường mới to gan hơn, nói tiếp: “Thật lòng mà nói anh đúng là vừa hư hỏng vừa xấu xa. Anh biết em da mặt mỏng nên luôn nói mấy lời thô t ục, em làm sao là đối thủ của anh được… Lúc ở cùng với Châu Kỳ và Tưởng Thanh cũng sẽ kể về anh, hai cô ấy thường xuyên bảo em kể mấy câu thô t ục hư đốn mà anh hay nói.”

“Em cũng nghiêm túc cố gắng mà nghĩ, nhưng mà hết cách rồi, một câu em cũng không nói được. Làm sao đây, đối với em hình như anh không có khuyết điểm gì cả.”

“Anh rất tốt, tốt đến mức em cảm thấy may mắn.”

“…”

Cô ôm lấy cổ anh, cẩn thận ghé sát lại bên tai anh: “Hứa Kim Dã, em thật sự rất yêu anh đó.”

Nhiều hơn so với sự hiểu biết của anh.

Nếu tình yêu có đơn vị đo lường riêng của nó thì có lẽ sẽ dài bằng một năm ánh sáng.

Thẩm Thanh Đường mỉm cười, cô như đang muốn gửi bí mật của mình vào hốc cây. Cô vốn không phải muốn anh nghe thấy, lúc cô buông lỏng, thả tay định rời khỏi người anh, cánh tay trên eo đột nhiên dùng sức, ôm chặt eo cô, thậm chí còn dựa sát gần anh hơn.

Hứa Kim Dã lười biếng mở mắt, mí mắt rất sâu, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú.

Thẩm Thanh Đường không kịp phản ứng, cô không biết những lời cô vừa nói anh có nghe thấy không, cổ họng tạm thời không nói được câu nào, rất lâu sau đó cô mới ngập ngừng hỏi: “Anh, tỉnh chưa?”

“Ừm.”

Một bàn tay khác nắm tay cô, hướng xuống dưới, ấn vào một nơi tràn đầy sức sống, giọng nói trầm khàn, uể oải của Hứa Kim Dã vang lên: “Tỉnh rồi.”

“…..”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.