Mẹ nuôi nói, nhà họ Tô không ngóc đầu lên được nữa rồi, Vương Nhị Ma Tử trong làng đã để ý Tô Vãn, muốn đến hỏi cưới, hy vọng cô ta một thân một mình, có thể đề phòng được lão độc thân già nửa đêm trèo tường.
Tôi cười tự giễu, cảm thấy mối nhân duyên tôi tìm cho Tô Vãn cũng không tệ.
Chuyện g.i.ế.c người phóng hỏa tôi không làm, nhưng cách hành hạ người khác thì tôi có thừa.
Đúng vậy, tôi không phải người tốt, cũng chưa từng nhận mình là người tốt.
11.
Ngay tối hôm đó, Thẩm Nghiên trèo tường vào phòng tôi.
Trong bóng tối, anh ta ôm chặt eo tôi, như chú cún bị bỏ rơi, dùng mặt cọ vào lưng tôi, giọng thất thểu: “Anh không quan tâm em lừa anh.”
“Tiếp tục ở bên anh được không, đừng bỏ rơi anh.”
“Anh thật sự không thể rời xa em.”
“Hay là, sáng mai chúng ta đi đăng ký kết hôn được không. Anh đi cùng em đến Thủ đô học đại học, dù bị họ áp giải về cũng cam lòng. Xin em, đừng bỏ anh lại đây một mình, được không.”
Mỹ nhân rơi lệ, đến tôi nhìn còn thấy thương.
Tôi đưa tay, gỡ bàn tay đang siết chặt eo mình ra, đối mặt với anh ta.
“Anh đi rồi, Tô Vãn phải làm sao?”
“Anh không cưới cô bạn thanh mai trúc mã của anh nữa à?”
Đồng tử xinh đẹp của Thẩm Nghiên giãn ra, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch đi mấy phần.
“Hóa ra… hóa ra em đều biết cả rồi.”
Anh ta lùi lại mấy bước, môi run rẩy.
“Anh sẽ không định nói, anh không cố ý lừa em, tất cả đều là chủ ý của Tô Vãn, anh vốn không muốn làm vậy, đúng không?” Tôi mỉa mai nhìn Thẩm Nghiên đang tan nát trước mặt.
Anh ta giải thích: “Không phải, là anh hối hận rồi, anh thích em là thật, Khương Ý, em tin anh đi.”
“Anh thật lòng muốn kết hôn với em, có những chuyện là anh có lỗi với em, em cho anh một cơ hội để bù đắp được không, chúng ta có thể bắt đầu lại, anh nguyện ý trở thành dáng vẻ em thích, đừng chia tay.”
Nhìn đôi mắt đào hoa vô tội hoe đỏ của anh ta.
Tôi cười nắm lấy tay anh ta, đặt lên vết sẹo dữ tợn trên cằm mình.
“Muốn biết vết sẹo này từ đâu mà có không?”
Tôi đối diện với đôi mắt hoảng loạn của Thẩm Nghiên, tự mình nói tiếp: “Là do cô bạn thanh mai trúc mã của anh phóng hỏa đốt đấy.”
“Còn chỗ này nữa.”
Tôi chỉ vào ngón út tay trái rõ ràng to hơn hẳn một vòng.
“Cô ta dùng gạch đập nát xương.”
“Nói là tôi nợ cô ta, phải trả.”
Thẩm Nghiên ôm chặt lấy tôi, cằm đặt lên đỉnh đầu tôi, cơ thể run lên không ngừng.
“Tại sao cô ta lại làm vậy?”
Tôi mân mê ngón tay thon dài của Thẩm Nghiên, thờ ơ đáp: “Bởi vì cô ta muốn hủy hoại tôi chứ sao.”
“Anh nghĩ rằng, tại sao nhà họ Tô lại bị điều động đến nơi này ?”
Tôi đối diện với ánh mắt kinh hoàng của Thẩm Nghiên, gương mặt mỹ nam kia dưới ánh đèn càng thêm tan nát.
“Đương nhiên là vì tôi rồi!”
12.
Khi Tô Vãn bị bắt cóc mười năm được nhà họ Tô tìm về, tôi mới mười tuổi.
Khi tôi đang vui mừng khôn xiết nghĩ rằng mình sắp có thêm một em gái.
Thì Tô Vãn lại la hét chửi tôi là kẻ trộm, đã đánh cắp cuộc đời cô ta, bắt tôi cút khỏi nhà này.
Tôi cúi đầu nhìn bộ váy Tây nhỏ nhắn tinh xảo trên người mình, không hiểu.
Tôi vốn là con nuôi mà, làm gì có chuyện đánh cắp cuộc đời.
Bố mẹ vì áy náy với con gái ruột, nên yêu cầu tôi cũng phải nhẫn nhịn sự gây sự vô lý của Tô Vãn.
Khi mẹ khen một câu rằng tôi rất có năng khiếu piano.
Cô ta không chút khách khí xông vào phòng tôi, dùng viên gạch giấu sẵn, hung hăng đập nát ngón tay tôi.
“Giả tạo cái gì, không có mày, những tài năng này, bao gồm cả lời khen của mẹ đều phải là của tao, thứ tao không cần, mày cũng không xứng có.”
“Dám mách mẹ, tao sẽ nói mày bắt nạt tao, xem họ tin tao, đứa con gái ruột này, hay tin mày, con ăn trộm.”
Tôi được nhà giàu nuông chiều mười năm, không phải quả hồng mềm.
Lập tức nói cho bố mẹ biết.
Sau đó, mẹ nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, ôm Tô Vãn đang khóc lóc thảm thiết, nghiêm giọng nói với tôi: “Khương Ý, con học nói dối từ bao giờ thế, em con vừa về nhà con đã nhẫn tâm đập nát ngón tay để vu khống nó à?”
Bố dùng ngón tay gõ gõ vào đầu tôi, châm một điếu thuốc, bực bội trách mắng: “Bố thấy cũng không cần đi bệnh viện đâu, coi như tự cho mình một bài học đi, mau xin lỗi em gái con.”
Tôi bé nhỏ gật đầu, hiểu rằng trong căn nhà này, đã hoàn toàn không còn chỗ đứng cho mình nữa.
Tôi đành đối diện với ánh mắt đắc ý của Tô Vãn, thành khẩn xin cô ta tha thứ.
Tôi không có khả năng tự lập, không có năng lực chống lại Tô Vãn.
Dưới những lần phản kháng yếu ớt, Tô Vãn không thể nhịn được nữa.