Thật khó để ngủ một mình.
Ở một góc độ nào đó, Vương Kỳ Vũ nói không sai.
Con người ai cũng có cảm xúc và h@m muốn, đây không phải thứ lý trí có thể kiềm chế.
Yến Đường từng nếm trải vị ngọt tình yêu, hiểu rõ mức độ k1ch thích mà thứ cảm xúc bồn chồn ấy mang lại. Khi cuộc sống trở nên đơn điệu, ký ức vẫn không phai mờ.
Có lẽ vì suốt mấy ngày nay liên tục nhớ về Tống Úc, đêm đó cô mơ thấy anh.
Giấc mơ luôn là những mảnh vỡ mờ ảo.
Cô không nhận ra mình đang mơ, khi không thể nhìn rõ khuôn mặt anh liền cố gắng ngước lên.
Trong tầm mắt là cằm anh trắng nuột, yết hầu chuyển động cùngcơ ngực săn chắc.
Tống Úc cởi bỏ áo, đường cong cơ bụng biến mất dưới thắt lưng, thân hình tuổi trẻ gợi cảm đến chết người.
Anh không nói gì mà chỉ cúi đầu lại gần.
Những ngày còn yêu nhau, họ từng thân mật không giới hạn. Những nụ hôn mê đắm với hơi thở quyện vào nhau, đến cả hàng mi cũng chạm vào nhau.
Yến Đường đã quá lâu không được hôn, cơ thể và ký ức cùng thức tỉnh.
Bàn tay anh cũng men theo cơ thể cô rồi như xưa nâng đùi cô lên, muốn cô quấn chặt hơn.
Cổ tay bị anh nắm chặt, kéo ra sau lưng, tư thế bị khóa này khiến cô không thể nhúc nhích.
“Kirill…”
Yến Đường gọi tên anh trong mơ, khiến bản thân giật mình tỉnh giấc. Cô mở to mắt, nhận ra mình vừa mơ.
Đồng hồ chỉ 4:10 sáng, bên ngoài vẫn tối đen như mực, căn phòng tĩnh lặng. Chú gấu bông bị cô vật lộn trong mơ làm cho nhàu nát.
Yến Đường thở dài, tự nhủ: “Sao lại thế này.”
Chú gấu bị cô đè dưới thân cũng nghĩ thầm: “Sao lại thế này.”
Tống Úc không ngờ đêm nay còn khốn khổ hơn mấy hôm trước.
Không chỉ nghe cô bàn chuyện tìm bạn trai mới mà đêm về còn thêm phần dày vò.
Cơn giận và h@m muốn đan xen, thiêu đốt lý trí anh.
Tống Úc vốn nghĩ khi trở về cơ thể mình, ít nhất có thể giải quyết nhu cầu s1nh lý.
Nhưng lần này, ban ngày anh cũng không thoát được.
Bởi Yến Đường đã mua thêm một chú gấu bông phiên bản mini, có thể treo trên móc chìa khóa và mang ra ngoài.
— Để gặp một người đàn ông khác.
“Đây là vé tham dự buổi đọc sách ‘Thời Đại Bạc Kim’. Anh đã hỏi trước rồi, nhà văn mà em muốn gặp cũng sẽ tham dự.”
Tuyết ở Moscow rơi suốt ba ngày liền, cuối cùng cũng tạnh vào sáng nay. Những mái hiên và lan can trên phố vẫn phủ đầy tuyết trắng, bầu trời vẫn xám xịt như thường lệ. Ánh đèn ấm áp và hương thơm của cà phê trong quán khiến tâm trí thư giãn.
Yến Đường đặt chiếc túi lên bệ cửa sổ khi ngồi xuống, chú gấu bông mini đung đưa trên dây đeo.
Cô nhận tấm vé từ tay Giang Diên, cảm ơn rối rít.
Suốt thời gian qua, Yến Đường luôn trăn trở tìm hướng đi mới, cuối cùng quyết định thử sức với việc xây dựng thương hiệu sách riêng.
Để thực hiện kế hoạch này, cô cần có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với các nhà văn và nhà xuất bản Nga để xây dựng mạng lưới quan hệ. Nhưng giao tiếp xã hội vốn là điểm yếu của cô.
May mắn thay, Giang Diên – đồng nghiệp cùng trung tâm đào tạo – lại có mối quan hệ rộng. Thấy cô hỏi về sự kiện đọc sách trong nhóm du học sinh nên anh nhanh chóng liên lạc. Hai người trước giờ ít giao thiệp, lần này nhờ chủ đề xuất bản sách mà trò chuyện thân thiết hơn. Giang Diên nhắn tin rất chủ động, thường xuyên chia sẻ những bài viết thú vị, trong khi Yến Đường vì quá bận nên ít khi kịp phản hồi.
Giang Diên mỉm cười: “Em đừng khách sáo. Nếu thực sự muốn cảm ơn, cuối tuần sau đi Murmansk với anh nhé? Anh đang thiếu bạn đồng hành.”
“Đi Murmansk ạ? Còn ai đi cùng không?” Trong nhóm thường rủ nhau đi du lịch theo nhóm nên Yến Đường không thấy lạ.
“Chỉ có hai chúng ta thôi, em thấy thế nào?”
Giọng điệu dò hỏi ẩn ý khiến Yến Đường giật mình, nhớ lại những cuộc trò chuyện gần đây mới hiểu ra ý tứ của anh.
Một vị khách mới bước vào quán, mang theo luồng gió lạnh. Chú gấu bông trên túi bị gió thổi xoay vòng, đôi mắt đen nhánh chằm chằm nhìn Giang Diên.
Yến Đường không nói gì, chỉ cầm túi lên lục tìm. Đồ đạc chất đầy khiến chú gấu bị kéo theo dây khóa rơi tọt vào trong. Một lúc sau, cô lấy ra tấm danh thiếp rồi kéo khóa túi lại.
Chú gấu bông bị nhốt trong bóng tối, Tống Úc không nghe không thấy gì nữa.
Không thể tiếp tục như thế này được. Anh nghĩ.
Nếu cứ không hành động, sẽ có hai kết cục:
Hoặc là hỏng hẳn vì không thể “tắt nguồn” sau thời gian dài.
Hoặc là một đêm nào đó tỉnh dậy trong hình hài gấu bông, phát hiện mình đang nằm giữa Yến Đường và bạn trai mới của cô.
Trong chiếc túi tối om chật hẹp, phải rất lâu sau Tống Úc mới nghe thấp thoáng giọng nói của người đàn ông: “…Rất vui được gặp em, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Yến Đường đáp.
Nghe giọng điệu vui tươi của cô, Tống Úc lạnh lùng nghĩ: Hóa ra cô ấy cũng rất vui.
— Vui vẻ bước vào cuộc sống mới sau khi vứt bỏ anh hoàn toàn.
*Bản dịch của Dreamyhours
Sau trận tuyết, Moscow lại chìm trong mưa, cả thành phố ngập trong sương ẩm. Không khí ẩm ướt, mặt đường xám xịt phủ lớp nước lấp lánh.
Buổi đọc sách được tổ chức tại một hiệu sách trong trung tâm thương mại GUM. Tòa nhà sang trọng này nằm đối diện Quảng trường Đỏ, mang kiến trúc Nga cổ điển, nội thất tựa như di tích lịch sử. Vì vậy hiệu sách này không chủ yếu bán sách mà thường tổ chức các buổi gặp gỡ cho giới xuất bản.
Yến Đường mới đến Moscow chưa đầy năm, lại là gương mặt châu Á vô danh. Hầu hết khách mời đều quen biết nhau, chẳng ai chủ động bắt chuyện khiến cô lẻ loi giữa đám đông.
Tình hình chỉ thay đổi khi Giang Diên bất ngờ xuất hiện.
Bước vào giới này luôn cần người dẫn đường. Nhờ vài lời giới thiệu của anh, cuối cùng cũng có nhà xuất bản kiên nhẫn trò chuyện với Yến Đường, tỏ ra hứng thú.
“Hôm nay cảm ơn anh đã giúp đỡ.”
Kết thúc sự kiện, Yến Đường cùng Giang Diên bước ra khỏi hiệu sách.
Giang Diên cười nhẹ: “Chuyện nhỏ thôi, không bằng ơn em giới thiệu anh với biên tập chương Tân Thế Kỷ Dịch. Nhà xuất bản này tuyển dụng rất khắt khe, anh sống lâu ở Moscow nên khó tiếp cận.”
Anh ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Tiếc là em không rảnh đi Murmansk. Để khi khác có dịp, chúng ta cùng đi nhé?”
Cả hai đều hiểu ý mỉm cười.
Lúc này đã là 5 giờ chiều, bên ngoài mưa vẫn lất phất.
Trần kính vòm trong suốt của trung tâm thương mại in hằn những vệt mưa, phản chiếu bầu trời xám xịt.
Giang Diên có ô tô, đề nghị tiện đường đưa cô về. Thấy mưa có vẻ to hơn, Yến Đường không từ chối nữa, cảm ơn anh.
Nhưng khi cùng anh đến bãi đỗ xe, cô bất ngờ phát hiện chú gấu bông treo trên túi đã biến mất.
“Anh đi trước đi, em phải quay lại tìm một thứ.”
“Cần anh giúp không?”
“Không cần đâu.”
Yến Đường đi ngược lại con đường vào trung tâm thương mại, mắt không ngừng quét qua các ngóc ngách bên đường nhưng không thấy bóng dáng chú gấu đâu.
Vừa định đẩy cửa kính vào bên trong, cô chợt nghe thấy một giọng nói vừa quen vừa lạ phía sau:
“Em đang tìm thứ này phải không?”
Yến Đường ngẩng phắt đầu, ánh mắt dán vào cánh cửa kính trước mặt.
Mưa như trút nước, bầu trời âm u trở thành tấm phông, khiến hình ảnh người đàn ông phía sau hiện rõ trên cửa kính.
Dáng người cao, toàn thân đen, vành mũ che khuất nửa khuôn mặt trắng.
Đầu ngón tay anh khẽ móc một sợi dây nhỏ, phía dưới treo lủng lẳng chú gấu bông nhỏ xíu – chính là thứ Yến Đường đánh rơi.
Phải mất nửa phút, Yến Đường mới như người máy quay lại, ngỡ mình đang trong mơ.
Chàng trai cách cô khoảng 4-5 mét từng bước tiến lại gần. Đôi mắt dưới vành mũ chìm trong bóng tối, hàng mi dài khẽ rung, ánh mắt lạnh lẽo.
Anh dường như không thay đổi, mà cũng như đã khác đi rất nhiều.
Ánh nhìn thăm thẳm khiến người ta không thể đoán được suy nghĩ.
Yến Đường ngây người hỏi: “Kirill? Anh… anh không phải đang học ở Trung Quốc sao? Sao lại ở đây?”
“Nhà ông bà ngoại có việc, anh sang đây mua quà cho họ.”
Tống Úc trả lời ngắn gọn.
— Sau khi chia tay, hai người không hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Nhưng những lần “liên lạc” ấy cực kỳ hiếm hoi và cũng chẳng đáng kể. Có lần Tống Úc đến Moscow thăm ông bà, định gặp cô nhưng trùng vào tuần Yến Đường phải nộp bản dịch nên không thành.
Đột nhiên gặp lại anh, trong lòng Yến Đường dâng lên cảm xúc vô cùng phức tạp, cùng một nỗi căng thẳng kỳ lạ khó tả.
Giọng Tống Úc vẫn bình thản như gặp lại cố nhân: “Thật trùng hợp, không ngờ gặp em ở đây. Có rảnh dùng bữa tối cùng anh không?”
Họ cùng nhau ăn tối tại một nhà hàng gần đó, trò chuyện về cuộc sống gần đây.
Chủ đề hoàn toàn lịch sự, không vượt qua bất cứ giới hạn nào.
Mãi đến khi bữa tối kết thúc, Tống Úc chủ động rút thẻ thanh toán mới lên tiếng: “Tối nay anh không có chỗ ngủ.”
“…Không có chỗ ngủ?” Yến Đường sửng sốt.
Anh giải thích với vẻ bình thản giữa nhà hàng sang trọng: Cãi nhau với bố mẹ, bị cắt tiền sinh hoạt, tất cả thẻ ngân hàng đều bị khóa. Bữa tối vừa rồi đã tiêu sạch số tiền cuối cùng. Nhà ông bà ngoại cũng không muốn về vì sẽ bị mắng.
“Tối nay cho anh tá túc nhà em được không? Ngày mai anh sẽ tự xoay xở.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Yến Đường thấy nghi ngờ. Trong ký ức cô, Tống Úc luôn được cưng chiều hết mực, sao có thể xung đột với gia đình đến mức này?
Nhưng giọng điệu anh vô cùng nghiêm túc, nét mặt phảng phất u uất, như thực sự đã đường cùng.
Cô chợt nghĩ, con trai vốn trọng thể diện. Có lẽ anh thực sự gặp chuyện lớn, mới dám mở lời nhờ vả.
Ánh mắt Yến Đường dần ngập tràn lo lắng. Mới 19 tuổi đầu, chưa từng trải sóng gió, giờ anh ắt hẳn đau lòng lắm?
“Nhưng nhà em không có phòng khách, anh đến chỉ có thể ngủ sofa. Hay em đặt phòng khách sạn cho anh?”
Tống Úc từ chối: Anh không muốn tiêu tiền của cô. Nếu cô đặt khách sạn thì thà anh lang thang ngoài đường.
“Em có thể cho anh trọ nhờ một đêm không?”
Ánh mắt anh đăm đăm nhìn cô.
“Xin em hãy nhớ đến khoảng thời gian đã trôi qua.”
*Bản dịch của Dreamyhours
Căn nhà cũ kỹ này cuối cùng cũng đón vị khách đầu tiên.
Những hạt mưa đập vào cửa kính, để lại vệt nước loang lổ, phản chiếu ánh đèn ngủ ấm áp.
Yến Đường đưa cho Tống Úc – đang ngồi trên sofa – một cốc nước, rồi lấy khăn tắm mới. Trên đường về, cô còn ghé vào trung tâm thương mại mua cho anh bộ quần áo thay.
“Anh đi tắm trước đi, em sẽ dọn dẹp chỗ này.”
Cô lấy chăn gối từ tủ quần áo, ánh mắt thoáng chạm vào những vật dụng cá nhân anh đặt trên bàn, bỗng thấy mọi thứ như trong mơ.
— Thật khó tin, người yêu cũ vô gia cư lại đang trọ nhờ nhà cô.
Đúng lúc này, màn hình điện thoại Tống Úc bật sáng.
Ánh mắt cô vô tình liếc qua, đọc rõ dòng tin nhắn mới và hình nền điện thoại của anh, tay đang trải chăn bỗng cứng đờ.
Tin nhắn từ Nastia hỏi anh chơi ở Moscow có vui không, khi nào về nhà.
Giọng điệu thân mật, hoàn toàn không giống đang cãi vã.
Còn hình nền điện thoại là bóng lưng một cô gái.
Nếu Yến Đường không nhầm, đó chính là cô.
Cánh cửa phòng tắm mở ra, hơi nước bốc lên nghi ngút.
Yến Đường quay phắt lại nhìn anh.
Chàng trai trước mặt mặc chiếc áo phông cô mới mua, tóc ướt vuốt ngược để lộ khuôn mặt điển trai.
Anh dùng khăn lau tóc, mắt nhìn cô: “Có chuyện gì?”
Cô hỏi đầy nghi ngờ: “Anh thực sự cãi nhau với gia đình à?”
Tống Úc liếc nhìn điện thoại, nhận ra cô đã thấy tin nhắn, thản nhiên đáp: “Không, anh nói dối đấy.”
“Anh—”
Yến Đường trợn mắt nhìn anh.
Nhưng Tống Úc lúc này đã chiếm thế chủ động. Anh bước tới nhấc chăn trên sofa, hỏi cô: “Em thực sự định bắt anh ngủ sofa à?”
“Không thì sao?”
“Một người đàn ông trưởng thành xin ngủ nhờ phụ nữ độc thân thì em nghĩ là vì gì? Đừng bảo em chưa từng nghĩ tới?”
Giọng anh bình thản mà lạnh lùng, chiếc khăn ướt trong tay tỏa hơi lạnh phả vào mặt Yến Đường như muốn xâm chiếm lý trí cô.
Yến Đường hiểu ngụ ý trong lời anh, một sự suồng sã quá đỗi, lòng bỗng dâng lên bực bội.
“Em thực lòng lo cho anh mới cho anh qua đây. Sao anh lại hiểu sai ý em? Và tại sao phải nói dối?”
“Không nói dối, lẽ nào để em dẫn đàn ông khác về nhà?”
Tống Úc đột ngột chuyển giọng, ngược lại trách móc cô, giọng điệu pha chút tức giận.
“Anh nói gì?” Yến Đường ngẩng mặt lên, mắt mở to.
Tống Úc cúi nhìn cô: “Miệng nói không muốn gì với anh, ban ngày còn đi hẹn hò với người khác, đêm về lại vừa ôm gấu bông vừa gọi tên anh…”
Nghe câu này, Yến Đường choáng váng.
Mặt cô đỏ ửng, không thốt nên lời – bởi đó là sự thật.
“Không chỉ lừa anh, em còn tự lừa mình rằng đã quên anh. Em mới là kẻ dối trá nhất.”
“Anh theo dõi em?!” Cô không thể tin nổi.
Tống Úc cười khẽ, kéo mạnh cô vào lòng, ép cô ngồi lên đùi mình.
“Nói anh nghe, khi kẹp chặt con gấu đêm qua, em mơ thấy gì?”
“Em không mơ gì hết!” Yến Đường chống tay đẩy anh, giận dữ: “Làm thế là phạm pháp đấy!”
Tống Úc dễ dàng khống chế cô, mí mắt hơi sụp xuống, chậm rãi: “Anh không theo dõi em. Chỉ là anh đã nhập vào con gấu đó.”
Lời này khiến Yến Đường ngừng kháng cự.
Cô nghĩ anh có lẽ đã điên rồi.
“Là thật đấy. Bạn em bảo em cô đơn, khuyên em tìm ‘bản sao’ của anh phải không? Em còn cầm anh lên hỏi có nên kiếm bạn trai mới.”
Anh nói mà mắt không rời cô, giọng trầm và nhanh, hàng mi khẽ rung.
“Sao không trực tiếp tìm anh? Người đàn ông kia có gì hơn anh? Lúc chia tay anh đã nói tha thứ cho em rồi.”
Thông tin quá lớn, Yến Đường choáng váng không nói nên lời.
Cô ấp úng muốn hỏi thêm, nhưng Tống Úc đang nóng giận, chẳng nghe giải thích.
Anh quá rõ cách bố trí căn nhà, ôm chặt eo cô vào phòng ngủ.
Yến Đường bị đặt lên chú gấu bông, lưng dựa vào bụng mềm như được nó ôm từ phía sau.
Ngay sau đó, Tống Úc đ è xuống, tay nắm chặt mắt cá chân cô.
“Em phải kẹp eo anh như đêm qua em kẹp con gấu đấy.”
Ánh mắt anh nhìn xuống.
Mắt đã đỏ hoe, giọng vẫn lạnh băng, hành động không chút nương tay.
Phòng không bật đèn, màn đêm bủa vây họ.
Ngoài cửa mưa vẫn rơi, lộp độp trên tán lá, bóng cây đung đưa, ánh đèn đường mờ ảo.
Tất cả như trong mơ, mà cảm giác lại thật đến từng chi tiết.
Cái ôm áp đảo cuốn đi lý trí Yến Đường. Khi chàng trai trên người tra hỏi, cô đều mê muội trả lời.
“Có nhớ anh không?”
“Anh có hơn thằng kia không?”
“Mơ thấy anh mấy lần?”
…
Câu cuối cùng là lời tuyên bố không thể chối từ:
“Anh sẽ quay lại với em. Đã nhớ anh đến thế thì đừng mơ chuyện tìm người khác.”
*Bản dịch của Dreamyhours
Sáng hôm sau, Yến Đường tỉnh dậy vào lúc xế chiều.
Toàn thân ê ẩm như bị đánh gãy.
Tống Úc bám theo cô đầy quyết liệt, buộc cô phải dẫn anh tới cửa hiệu đồ chơi đó.
Anh đứng trước cửa, đọc tên cửa hiệu:
“Зачарованные Куклы”
(Những con búp bê bị phù phép)
Bước vào trong, bà chủ tóc đen mắt xanh đang ngồi sau chiếc bàn trải bài tarot.
Nghe Yến Đường hỏi về chú gấu bông, bà chủ ngạc nhiên:
“Đó là lời nguyền tình yêu đấy. Hôm đó cô không hỏi gì, tôi tưởng cô biết rồi.”
“Chỉ cần hai người vẫn nhớ về nhau, lời nguyền sẽ phát huy tác dụng trên gấu bông.”
Moscow cuối cùng cũng nắng, ánh sáng xuyên qua kính chiếu lấp lánh lên những viên pha lê trên kệ gỗ.
Yến Đường nhìn sang chàng trai bên cạnh, chợt nhận ra – Tống Úc yêu cô nhiều hơn cô tưởng.
“Nếu đương sự xuất hiện gần đó, hiện tượng nhập hồn sẽ không xảy ra.”
Ánh mắt bà chủ đảo qua hai người, mỉm cười:
“Nếu cần, chúng tôi có thể phát triển thêm tính năng như biết nói hay điều chỉnh thời gian nhập hồn, tất nhiên giá sẽ khác.”
Chưa kịp Yến Đường lên tiếng, Tống Úc đã hỏi:
“Tiền không thành vấn đề, có thể đặt chế thêm chức năng không?”
Yến Đường cảm thấy bất ổn, vừa định hỏi anh cần búp bê để làm gì, ngẩng đầu đã gặp ánh mắt anh.
Tống Úc khẽ cười, dùng tiếng Trung mà bà chủ không hiểu:
“Sau này còn xa cách lâu dài, phải chăm sóc đầy đủ ‘nhu cầu’ của em.”
*Bản dịch của Dreamyhours
Hai con người cần gần nhau đến mức nào để trái tim có thể thấu hiểu nhau?
Có lẽ chỉ cần một con búp bê cảm ứng được tình cảm.
Trong ba năm xa cách sau đó, cho đến khi Yến Đường và Tống Úc sống chung trở lại, họ vẫn luôn gắn bó mật thiết theo cách riêng này.
(Hết chương sự đồng cảm)