Gửi Thiên Thần Nhỏ - Bạch Nhật Mộng Dương

Chương 83



Bữa tiệc được tổ chức tại một khách sạn theo phong cách Liên Xô.
Hành lang dài thơm mùi gỗ, sàn đen trải thảm đỏ nâu, những cánh cửa phòng hai bên xếp thẳng tắp dẫn đến vòm cuối lối đi.
Đằng sau cánh cửa ấy là phòng tiệc – nơi bữa tiệc diễn ra, mang đậm phong cách thẩm mỹ Liên Xô với trang trí tối giản nhưng quy mô: đèn chùm điêu khắc ôm lấy bức tranh sơn dầu khổng lồ, tông màu đỏ đen trầm mặc bao trùm khắp nơi.
Với cô gái phương Nam Trung Quốc mười tám đôi mươi như Yến Đường, Moscow toát lên vẻ uy nghiêm đến ngột thở, ngay cả người Slav ở đây cũng vậy.
Cô đứng nép ở rìa hành lang, nhón chân nhìn vào trong.
Những người phụ nữ váy dạ hội cùng đàn ông mặc vest liên tục đi qua, tất cả đều cao ráo, thỉnh thoảng liếc nhìn cô với ánh mắt tò mò.
Lý do đơn giản: Yến Đường đeo ba lô, mặc chiếc váy vải trắng giản dị, trông như nữ sinh đi lạc.
“Em đợi bố à?”
Một cô gái tóc vàng mắt xanh đến gần, tưởng cô cần giúp đỡ nên chủ động hỏi.
Yến Đường trả lời bằng tiếng Nga không mấy trôi chảy: “Không… em đang đợi thầy giáo.”
“Thầy giáo?” Cô gái ngạc nhiên, “Ở đây toàn người làm kinh doanh, em nhầm chỗ rồi.”
Nhưng Yến Đường không nhầm. Cô đã thấy thầy giáo dạy tiếng Nga của mình – Tống Úc.
Anh đứng giữa trung tâm phòng tiệc, nụ cười phớt trên gương mặt tuấn tú, tay áo sơ mi trắng xắn lên đến giữa cẳng tay đang trò chuyện giữa vòng vây của nam thanh nữ tú.
Khí chất quý tộc bẩm sinh khiến anh như cá gặp nước trong chốn phồn hoa, dù ở gần vẫn cảm thấy xa vời.
Cô gái tóc vàng theo ánh mắt Yến Đường, cũng nhận ra người đàn ông cao lớn đó, mắt sáng lên: “Hôm nay chúng ta may mắn đấy, hiếm khi thấy Kirill xuất hiện ở những bữa tiệc thế này, thường chỉ gặp anh trai anh ấy là Ilya thôi… Khoan, hình như anh ấy đang đi về phía chúng ta?”
Quả nhiên người đàn ông dừng trước mặt họ, liếc nhìn cô gái tóc vàng đang muốn bắt chuyện rồi hướng ánh mắt về phía Yến Đường, nở nụ cười:
“Xin lỗi, để em đợi lâu rồi.”
Anh nói bằng tiếng Trung trôi chảy tự nhiên.
Yến Đường vội đáp: “Không sao ạ, em có thể đợi thêm.”
“Sắp đến giờ học rồi.” Tống Úc liếc nhìn đồng hồ “Đi thôi, không nên làm phí thời gian của em.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của cô gái tóc vàng, Yến Đường được vị thầy giáo dạy tiếng Nga dẫn ra khỏi bữa tiệc náo nhiệt.
*
Trở thành học trò của Tống Úc hoàn toàn là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Yến Đường là du học sinh trao đổi tại Moscow.
Lúc đó cô vừa nhập học, để kiếm thêm thu nhập đã ứng tuyển vào vị trí biên dịch cho một quỹ giao lưu văn hóa Trung-Nga.
Dù ngữ pháp và từ vựng khá tốt nhưng do sống lâu trong nước thiếu môi trường giao tiếp, khả năng nói của cô không đủ nên bị loại.
Khi đang buồn bã rời tòa nhà văn phòng, do cúi đầu đi vội nên cô va phải Tống Úc khiến ly cà phê của anh rơi xuống đất.
Yến Đường lắp bắp xin lỗi bằng tiếng Nga, ngẩng lên hoảng hốt rồi lại sững sờ trước đôi mắt đẹp như tranh.
May thay Tống Úc là người đàn ông tinh tế và lịch thiệp. Không những không trách móc, thấy mắt cô đỏ hoe anh còn nhiệt tình hỏi có cần giúp gì không.
Nghe được tiếng mẹ đẻ nơi xứ người, Yến Đường lập tức thả lỏng.
Cô mua tặng anh ly cà phê mới để tạ lỗi, trong lúc trò chuyện, khi biết cô có nhu cầu luyện nói thì Tống Úc bất ngờ nói cô rất may mắn vì anh từng có kinh nghiệm dạy phát âm.
Học phí anh đưa ra không cao, nằm trong khả năng chi trả của Yến Đường, địa điểm học là quán cà phê gần trường nên hoàn toàn an toàn.
“Gần đây không có quán cà phê nào phù hợp, để tiết kiệm thời gian nên đành đưa em đến đây.”
Yến Đường bước vào, quen thuộc thay dép.
Đây là nhà của Tống Úc.
Căn hộ cao cấp ở khu trung tâm, nội thất theo phong cách hiện đại tối giản, chỉ có đầu gấu nâu treo tường ở hành lang toát lên vẻ hung bạo.
Chiếc đầu gấu trong tư thế gầm gừ dữ tợn được cho là chiến tích từ chuyến đi săn ở Siberia của anh.
Yến Đường vào phòng sách ngồi xuống, lấy vở ghi chép, ngoan ngoãn xem lại bài cũ.
Cô đến Moscow gần một năm, cũng theo học Tống Úc ngần ấy thời gian, cuốn vở dày đặc chữ viết của cả hai.
Tiếng máy pha cà phê vang lên, không lâu sau Tống Úc bưng hai ly cà phê đến cửa phòng sách.
Cửa sổ hé mở, gió xuân lùa vào khẽ lay tóc và váy cô gái bên bàn.
Anh nhìn cảnh tượng ấy chợt xao lòng, rồi mới bước vào hỏi thăm việc học của cô tuần qua.
“Luyện âm rung lưỡi thế nào rồi?”
Việc luyện phát âm tiếng Nga hơi khó. Yến Đường thỉnh thoảng mới bật được vài âm chuẩn nhưng khi giao tiếp bình thường thì cô vẫn không kịp phản xạ.
“Em cần luyện tập nhiều hơn.”
Tống Úc ngồi xuống cạnh cô rồi mở ngăn kéo lấy ra một chiếc khăn tay sạch. Anh trải khăn lên lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng đặt dưới cằm Yến Đường để cảm nhận vị trí rung khi cô phát âm. Đồng thời anh cũng làm mẫu cách đặt khẩu hình và vị trí lưỡi sao cho chuẩn.
“Em phải cảm nhận hơi thở khi phát âm…”
Yến Đường cố gắng tập trung nghe giảng nhưng tâm trí cô lại không kiểm soát được mà lơ đễnh sang chuyện khác. Dù có lớp khăn ngăn cách nhưng cô vẫn cảm nhận rõ bàn tay anh áp nhẹ vào cằm mình thật chắc chắn.
Tầm mắt cô dán chặt vào khuôn mặt điển trai đến ngạt thở của vị giáo viên. Những lời giảng chẳng lọt vào đầu mà thay vào đó là hình ảnh đôi môi anh khẽ mấp máy in sâu vào tâm trí.
“Em đang mơ màng đấy à?” Tống Úc khẽ cúi xuống nhìn cô rồi bật cười.
Nụ cười của anh càng khiến người ta đứng ngồi không yên. Vẻ đẹp pha lẫn nét Slavic đặc trưng khiến ai cũng khó lòng cưỡng lại.
—— Chỉ khi trở thành học trò của Tống Úc, Yến Đường mới biết anh chính là tiểu thiếu gia của tập đoàn sở hữu quỹ học bổng kia.
Số tiền học phí anh thu mỗi tháng còn chẳng đủ cho một bữa ăn sang trọng của giới thượng lưu.
Một tay chơi rảnh rỗi dù có nhàn đến mấy cũng chẳng đủ kiên nhẫn để dạy tiếng Nga cho một cô gái ngoại quốc. Hơn nữa sau nhiều lần tiếp xúc Yến Đường nhận ra Tống Úc vốn không phải người nhiệt tình với tất cả mọi người.
Cô sớm đã hiểu ý đồ của anh.
Thật lòng mà nói, Yến Đường rất muốn chăm chỉ luyện nói cho thành thạo.
Nhưng ngoài lý do đó ra, còn có một điều khiến cô không thể chối từ: người thầy dạy tiếng Nga của cô sở hữu một gương mặt điển trai đến mức không thể làm ngơ.
Cô bị anh cuốn hút hoàn toàn, hiểu rõ đây là cơ hội ngàn năm có một nên đành thuận theo tự nhiên.
“Em có muốn giải lao một lát không?”
Tống Úc vừa hỏi xong, Yến Đường đã gật đầu đồng ý.
*
Trong suốt buổi học, Yến Đường nhận ra Tống Úc luôn giữ một khoảng cách an toàn với cô.
Anh chủ động chọn những không gian mở để gặp mặt. Nếu bắt buộc phải tiếp xúc cơ thể khi hướng dẫn, anh luôn đặt một lớp vải ngăn cách để tránh khiến cô khó chịu.
Nhưng giờ giải lao thì hoàn toàn khác.
Anh gấp gọn chiếc khăn tay rồi kéo cô vào lòng. Bàn tay thô ráp của anh khóa chặt sau gáy, ngón tay mân mê làn da mềm mại ấy, giọng trầm ấm cất lên: “Nói anh nghe xem, nãy giờ em đang nghĩ gì thế?”
Yến Đường ngước mắt nhìn anh rồi nhanh chóng cúi xuống vì ánh mắt nửa đùa nửa thật của anh khiến má cô bừng nóng. Cô biết Tống Úc năm nay hai mươi lăm tuổi, hiện làm đầu tư mạo hiểm, từng là võ sĩ từ rất sớm và đạt đai vàng khi còn trẻ.
Có lẽ điều đó lý giải cho phong cách áp đảo của anh trên giường.
Dù bình thường tỏ ra tôn trọng nhưng trong chuyện ấy, Tống Úc không phải người dịu dàng. Anh thích để lại dấu vết trên người cô, thích nghe tiếng thở d ốc và những tiếng khẽ khóc.
Ngay cả khi hôn thì anh cũng như một kẻ săn mồi, khóa chặt mọi cử động của cô, bắt cô phải ngoan ngoãn trong vòng tay mình.
Yến Đường ngửa mặt, hé môi đón nhận nụ hôn.
Gáy cô bị tay anh đ è xuống, eo bị giữ chặt. Nụ hôn kéo dài khiến cô dần ngạt thở, hơi thở gấp gáp, cổ họng bật ra những âm thanh đứt quãng.
Tống Úc buông cô ra, tay nhẹ nhàng vén lại những sợi tóc dính trên má: “Em muốn tiếp tục thế nào? Hãy nói bằng tiếng Nga đi.”
Anh quả là một người thầy tận tâm, ngay cả lúc này vẫn không quên bắt cô thực hành từ vựng đời thường.
Ban đầu Yến Đường rất ngại vì những từ ngữ dung tục ấy chẳng bao giờ xuất hiện trong sách giáo khoa. Nhưng mỗi khi cô mềm mỏng nhờ anh giúp, Tống Úc lại mủi lòng, tự tay dạy cô cách diễn đạt trôi chảy.
Chiếc váy trắng rơi xuống sàn, đan xen cùng áo sơ mi của đàn ông.
Gió mùa hạ Moscow mát rượi ùa vào phòng nhưng Yến Đường vẫn toát mồ hôi vì nóng.
Tay cô đặt lên bắp tay anh, cảm nhận cơ bắp săn chắc dưới lớp da ẩm ướt. Khi cô ngước lên, Tống Úc đang nhìn xuống bằng ánh mắt khiến người ta run rẩy.
“Thầy…” Giọng cô ướt át.
“Ừm?”
“Ôm chặt em… Xin thầy ôm chặt em.”
Anh cười khẽ rồi cúi xuống hôn cô, cơ bắp vai gáy căng cứng, nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt.
Yến Đường cảm tưởng như xương cốt mình sắp chảy tan vì anh.
*
Yến Đường ở lại căn hộ sang trọng đó hai ngày, mãi đến hôm phải làm thủ tục rời trường mới chịu rời đi.
Thời gian trôi nhanh, đã gần tháng Năm. Moscow liên tục một tuần trời trong xanh, gió nhẹ mang theo hơi thở mùa hè.
Cô bước ra từ tòa nhà khoa, phía trước là con đường gạch đỏ nằm giữa hai hàng cây xanh mướt, cuối đường là tòa nhà cổ kính với mái vòm cao vút.
Cảnh vật ấy cô đã nhìn bao lần, từ lạ lẫm đến thân quen, một năm trao đổi học tập trôi qua nhanh như chớp mắt.
Có lẽ vừa hoàn thành thủ tục, lòng Yến Đường chợt dâng lên một chút bâng khuâng. Cô bước đi trên con đường gạch đỏ, ánh mắt lưu luyến ngắm nhìn xung quanh, rồi bất chợt nhìn thấy Tống Úc.
Anh dựa nhàn nhã vào cột trụ của tòa nhà chính đợi cô, khuôn mặt điển trai được ánh nắng tô điểm bằng viền vàng óng, mái tóc cũng trở nên nhạt màu hơn.
Một cặp vợ chồng trung niên đeo ba lô tiến lại gần, có lẽ muốn hỏi đường. Tống Úc dùng tiếng Anh xác nhận họ có phải người Trung Quốc không, sau khi nghe câu trả lời khẳng định liền chỉ đường bằng tiếng Trung lưu loát khiến đôi vợ chồng kia vừa kinh ngạc vừa cảm kích.
Moscow đem đến cho Yến Đường cảm giác phức tạp. Khu dân cư và những con phố thường khiến cô nhớ về quê nhà Trung Quốc, trong khi các địa danh trang nghiêm lại mang đậm dấu ấn phương Tây cổ điển.
Ngay cả Tống Úc mà cô gặp ở đây cũng kỳ lạ phù hợp với cảm nhận ấy. Một nửa con người anh là dòng máu Trung Hoa, nửa còn lại là Nga khiến Yến Đường vừa cảm thấy gần gũi tự nhiên, vừa có chút mới mẻ.
“Mọi việc ổn chứ?”
Vừa thấy cô, Tống Úc lập tức bước tới nắm lấy tay Yến Đường, dắt cô lên chiếc sedan đậu sẵn bên đường.
“Ừ, mọi việc đều ổn thỏa rồi.”
Yến Đường mỉm cười với anh, yên lặng ngồi vào xe.
Xe khởi động, cảnh vật bên ngoài cửa sổ dần thay đổi, hướng về nhà hàng đã đặt trước.
Yến Đường không nói với Tống Úc lần này đến trường là để làm thủ tục rời đi, anh cũng chẳng hỏi kỹ.
Dù Tống Úc đối xử với cô rất âu yếm dịu dàng, Yến Đường vẫn rõ ràng cảm nhận được anh rất coi trọng ranh giới cá nhân.
Điều này không lạ với một người đàn ông lớn lên ở phương Tây.
Động lòng là có thể hôn, có thể lên giường, nhưng điều đó không tự nhiên có nghĩa hai người xác lập bất cứ mối quan hệ nào.
Từ khi biết thân phận thật của Tống Úc, Yến Đường đã không suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa.
Trong giới du học sinh, cô có thể gặp đủ loại người.
Có những sinh viên bình thường đi du học bằng học bổng, có những công tử tiểu thư nhà giàu, cũng có những người vận dụng mọi cách để leo lên tầng lớp cao hơn.
Giới nhà giàu chẳng bao giờ ngốc nghếch, họ chỉ muốn một cuộc tình hai bên cùng tự nguyện, biết điểm dừng.
Yến Đường vốn chẳng muốn dây dưa với mấy công tử nhà giàu nhưng cô đã động lòng với Tống Úc nên mạnh dạn vượt qua ranh giới.
Nhưng cô rất có nhận thức nên chưa bao giờ đặt ra những câu hỏi kiểu “Giữa chúng ta là quan hệ gì?”
Trước đó, Tống Úc từng vô tình nhắc đến chuyện này.
Lúc đó là lần đầu tiên hai người quan hệ, sau một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến. Yến Đường uống chút rượu, hôn Tống Úc trên xe rồi gật đầu đồng ý về nhà anh. Vừa bước vào cửa thì cô đã bị anh đè vào tường.
Thân hình cao lớn và thân nhiệt nóng hổi của người đàn ông khiến cô mê muội, không kiềm được mà thốt lên: “Thầy…”
Lúc này cả hai đều biết cái gọi là “dạy kèm” chỉ là cái cớ mỹ miều mà thôi. Tống Úc thích cô, muốn tiếp cận cô và không che giấu mục đích của mình. Còn Yến Đường thì thành công bị quyến rũ bởi người đàn ông lớn tuổi hơn lại vô cùng cuốn hút ấy.
Vì thế trong lúc thân mật, khi nghe cô gọi như vậy, Tống Úc cười khẽ rồi kéo dây áo của cô xuống rồi hỏi: “Em xác định sau này trước mặt người khác vẫn sẽ gọi anh như thế sao?”
Hơi thở của Yến Đường vì anh mà run rẩy, ngước mắt nhìn thẳng vào anh rồi lại bị đôi mắt màu nâu vàng tuyệt đẹp ấy nhìn chằm chằm đến mức tim đập thình thịch.
“Vậy em nên gọi anh thế nào ạ?”
“Lẽ ra anh mới là người cần hỏi em — Em muốn gọi anh là gì?”
Yến Đường nghe ra sự trêu chọc trong lời nói của anh. Cô đoán nếu mình đề nghị xác định mối quan hệ hai người là “bạn trai bạn gái”, Tống Úc chắc chắn sẽ đồng ý.
Nhưng dù có danh xưng đó đi nữa, ngoài việc cho cô thêm không gian để mơ mộng về mối quan hệ này thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều.
Mấy công tử nhà giàu có bạn gái rất tùy hứng — đó là điều Yến Đường đã quan sát được.
“Dù chỉ là gia sư nhưng anh vẫn là thầy của em, sau này đương nhiên em vẫn sẽ gọi anh là thầy.”
Cô trả lời với giọng điệu chắc nịch. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Lúc nghe câu này, ánh mắt Tống Úc thoáng chút bất ngờ, dường như không ngờ cô lại trả lời như vậy.
Nhưng anh không nói gì thêm mà nghiêm túc tuân theo cách định tính mối quan hệ của Yến Đường, từ đêm đầu tiên đã hình thành thói quen vừa quan hệ vừa dạy cô nói tiếng Nga.
Và cho đến bây giờ, hai người vẫn duy trì mối quan hệ như vậy.
Mập mờ, không rõ ràng.
Kết thúc dễ dàng thì có vẻ hời hợt, quá coi trọng lại giống như tự làm khổ mình.
Yến Đường quyết định trong bữa tối hôm nay sẽ nói với người thầy dạy tiếng Nga của mình rằng cô sắp rời đi, mối quan hệ của họ kết thúc một cách lịch sự và tế nhị.
Địa điểm ăn tối là một phòng trưng bày nghệ thuật, mái vòm kính, tường cao treo những bức tranh sơn dầu lớn, cây chanh và dứa cảnh xếp cạnh nhau tạo thành mảng xanh rậm rạp. Bàn ăn trải khăn nhung, đèn chùm treo lơ lửng phía trên chiếu xuống ánh sáng vàng ấm áp.
Khi nghe tin này, biểu hiện của Tống Úc không hề thản nhiên như Yến Đường tưởng tượng.
Nụ cười trong mắt anh biến mất, ánh mắt sâu thẳm quan sát cô, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Em đang thông báo với anh à?”
Anh nói bằng tiếng Nga, giọng điệu bình thản nhưng vô cớ khiến người ta cảm thấy căng thẳng như đang bị thẩm vấn.
Yến Đường khẽ run mi mắt, ánh mắt lảng tránh, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
“Em sẽ chuyển khoản học phí còn thiếu cho anh, sau này em sẽ không làm phiền…”
Chưa nói hết câu thì nhân viên phục vụ mang món ăn thơm phức đến bàn, Tống Úc ngắt lời cô.
“Ăn trước đi.”
Bữa ăn trôi qua trong im lặng khác thường.
Yến Đường không phải người ngốc, cô cảm nhận được tâm trạng không vui của người đàn ông đối diện.
Khi anh cúi xuống, hàng mi dài in bóng lên dưới mắt.
Động tác dùng bữa nhẹ nhàng nhưng tiếng dao nĩa chạm vào đ ĩa sứ vẫn khiến Yến Đường bồn chồn.
Nhưng Tống Úc chẳng nói gì, thậm chí còn có tâm trạng hỏi cô cảm thấy món ăn tối nay có hợp khẩu vị không.
Yến Đường tưởng anh đã chấp nhận tin này, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dù biết từ đầu Tống Úc đã có ý đồ khác với cô nhưng một năm qua anh đối xử với cô rất tốt, không chỉ thường xuyên tặng quà đắt tiền mà còn giúp cô có được khả năng tiếng Nga lưu loát.
Xét về kết quả, Tống Úc gần như đang làm từ thiện. Trong lòng Yến Đường mang ơn anh, cũng không muốn quan hệ trở nên căng thẳng.
Tối hôm đó, Yến Đường về căn hộ của anh.
Tống Úc đè cô xuống giường hôn, xé rách đồ lót của cô. Thân hình nặng nề của người đàn ông gần như ép hết oxy trong lồ ng ngực cô, khiến cô ngạt thở trên chiếc giường này.
Cô định bò đi nhưng lại bị Tống Úc kéo lại.
Bên cạnh bỗng xuất hiện một chiếc hộp màu sẫm. Ánh mắt Yến Đường vừa dừng lại trên đó thì đã thấy Tống Úc trực tiếp mở hộp ra.
Đó là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, trong bóng tối phát ra ánh sáng lấp lánh đáng kinh ngạc.
“Cho em.” Tống Úc nói. “Em muốn đeo vào ngón nào? Ngón giữa hay ngón áp út?”
Yến Đường nhận ra sự áp đặt không thể từ chối trong giọng anh, bản năng nói: “Thầy ơi, em không thể nhận…”
“Làm học sinh của anh một năm rồi mà vẫn chưa học được cách trả lời câu hỏi sao?”
Nói xong, Tống Úc nắm lấy cổ tay cô, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô — vừa khít.
Về ý nghĩa của chiếc nhẫn, Tống Úc không giải thích gì. Yến Đường muốn hỏi kỹ nhưng không có cơ hội — toàn thân cô bị anh khóa chặt trong vòng tay, lưng áp sát vào ngực anh, cằm bị anh giữ chặt, quay đầu lại để hôn.
Đêm đó, cô suýt nữa bị Tống Úc làm cho ngất đi.
*
Yến Đường không hiểu nổi thái độ của Tống Úc.
Đêm cô đề nghị chia tay rõ ràng anh không vui nhưng hôm sau lại chẳng nói lời nào để giữ cô lại.
Khi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cô cũng thoáng chút bâng khuâng nhưng cô không muốn nghĩ sâu hơn nữa, cũng chẳng định phân tích rõ.
Đầu tháng Sáu, máy bay cất cánh từ Moscow xuyên qua tầng mây rồi hạ cánh xuống Bắc Kinh. Đang là kỳ nghỉ hè nên Yến Đường lại vội vã bắt chuyến bay nội địa về quê nhà ở Nam Thị.
Nam Thị rất nhỏ, ngã tư sầm uất nhất chỉ có khách sạn cao bảy tầng với tường kính xanh, bề mặt ngả màu vàng treo đầy cục nóng điều hòa, tất cả như dừng lại ở những năm đầu thế kỷ.
Yến Đường bắt taxi từ sân bay về nhà, cốp xe chứa hai chiếc vali. Một vali đựng đồ dùng cá nhân, vali kia chứa tất cả quà tặng Tống Úc từng tặng cô, kể cả chiếc nhẫn ý nghĩa mơ hồ trước lúc chia tay.
Cuộc sống ở Moscow tựa như một giấc mộng.
Nhưng cô không ngờ khi vừa mở cửa nhà kéo vali vào lại thấy người thầy dạy tiếng Nga của mình đang ngồi ung dung trên sofa phòng khách trò chuyện với bố cô.
Thấy Yến Đường về, Tống Úc nhoẻn miệng cười.
“Anh sắp làm việc ở Bắc Kinh, tiện đường ghé thăm em.”
Anh nói bằng tiếng Trung rành rọt rồi chuyển sang tiếng Nga, giọng trầm đặc chỉ mình cô hiểu:
“Anh vất vả dạy em cả năm trời, em tưởng về nước là xong hả? Khi đeo nhẫn cho em, em không đoán được ý anh sao?”
*
Tống Úc ở lại Nam Thị suốt cả mùa hè.
Anh mua một căn hộ ở đây, ký hợp đồng dễ dàng như mua ly trà sữa ven đường.
“Khách sạn ở đây không được tốt lắm. Đợi khi căn nhà sửa xong, lần sau đến sẽ ở đó.”
Khi nói câu này, Tống Úc đang cởi váy cô.
Bên ngoài cửa sổ khách sạn là dòng sông lấp lánh ánh nắng, tia nắng lọt vào phòng bao phủ làn da trần của Yến Đường.
“…Để em không phải chịu thiệt thòi ở đây.”
Anh cúi xuống, sống mũi cao khẽ cọ vào má cô.
Khách sạn năm sao nhưng thiết bị đã cũ, hệ thống hút ẩm không tốt.
Yến Đường luôn cảm thấy trên người phủ một lớp hơi ẩm, không rõ là do mồ hôi sau vận động mạnh hay không khí ẩm ướt bám vào da.
Những ngày này, cô bị Tống Úc dùng phương pháp rèn luyện trí nhớ cường độ cao khiến cô không chỉ nhớ rõ thân nhiệt anh mà còn thấu hiểu tấm lòng anh.
—— Hóa ra anh mới là người khao khát tiến xa hơn.
“Anh tưởng trước đây em không muốn xác định quan hệ vì không đủ thích anh.”
Tống Úc vuốt má cô chậm rãi.
Lòng bàn tay có chút chai sạn khiến Yến Đường khẽ rùng mình.
“Anh muốn em thoải mái trong mối quan hệ này, em yêu. Anh luôn kiên nhẫn chờ em sẵn sàng thay đổi từ quan hệ gia sư thành người yêu nhưng em tự ý chuẩn bị rời đi thì không đúng rồi…”
“Giờ anh đã đến Trung Quốc rồi, em còn lo lắng điều gì nữa? Em vẫn nghĩ anh chỉ coi em như cuộc tình thoáng qua sao? Giữa chúng ta còn hiểu lầm gì nữa? Nói đi, anh sẽ giải quyết.”
Giọng Nga của anh nhẹ nhàng dịu dàng nhưng hành động lại không chút nương tay.
Yến Đường ứa nước mắt, nói ra hết những nghi ngờ, không ngờ Tống Úc thật sự giải đáp từng điểm một.
Cuối cùng khi được hỏi “còn nghi vấn gì nữa không”, cô khụt khịt mũi, vòng tay ôm lấy cổ anh, chiếc nhẫn trên tay lấp lánh.
“…Ôm chặt em, xin anh ôm chặt em vào.”
Cô cảm nhận nụ hôn nhẹ nhàng không chút d*c vọng lên trán.
Rồi bị anh siết chặt trong vòng tay.
Yến Đường vốn ngại ngùng khi đưa ra yêu cầu.
Nhưng lúc này đây, khi mọi nhu cầu của cô đều được Tống Úc dịu dàng đáp ứng, trái tim cô tràn ngập cảm xúc ấm áp khó tả.
Cô chợt nhận ra, cô thích Tống Úc nhiều hơn cả những gì cô từng nghĩ.
*
Mùa hè đáng nhớ của Yến Đường trôi qua trong khách sạn cùng Tống Úc.
Khi năm học mới bắt đầu, anh theo cô đến Bắc Kinh, tuyên bố sẽ tiếp tục kèm cặp tiếng Nga để cô tốt nghiệp thuận lợi.
Mãi sau này, Yến Đường mới nhận ra lúc đó cô hiểu Tống Úc quá ít.
Có những công tử nhà giàu đa tình, có người lại sẵn sàng lãng phí thời gian để săn đuổi người mình thích.
Mối tình bắt đầu từ lớp học kèm kết thúc bằng một đám cưới.
Nhưng Tống Úc trên giường vẫn giữ vài thói quen cũ, ví dụ như ——
“Thầy ơi…”
Váy cưới trên người Yến Đường đã cởi một nửa, cô ôm chặt người đàn ông trước mặt, khẽ xin sự dịu dàng của anh.
(Hết phần Chênh Lệch Tuổi Tác)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.