Mùa hè ở ngoại ô Moscow, ánh nắng trải dài trên thảm cỏ xanh mướt, con sông uốn khúc quanh co, ngọn hải đăng sơn màu trắng đỏ đứng im lìm giữa ngôi làng nhỏ.
Yến Đường cầm chiếc túi xách nhỏ bối rối đứng trước cổng trang trại.
Trên người cô không có bất kỳ thiết bị điện tử nào, chỉ mặc một chiếc váy dài cổ điển có eo bó như thể lạc vào những năm 1900.
Trước mắt cô, trang trại yên tĩnh đến lạ thường. Những luống hoa và rau xếp hàng ngay ngắn, trồng đủ loại từ cà rốt, khoai tây đến rau dền đỏ. Phía xa, hàng rào gỗ bao quanh khu nuôi gà vịt.
Hai chú chó chăn cừu Kavkaz to lớn đi tuần quanh trang trại, vừa thấy người lạ liền sủa vang.
Dù bố cục có đôi chút thay đổi nhưng Yến Đường chắc chắn đây chính là trang trại của ông bà ngoại Tống Úc.
“Cô là Yana phải không?”
Một phụ nữ tóc xoăn nâu vội vàng bước ra từ trong nhà, xua đàn chó sang một bên rồi dẫn Yến Đường vào trang trại.
“Galina và Anatoly đi thăm bạn mai mới về. Hôm nay phiền cô giúp tôi trông Ilya và Kirill. Đặc biệt là Kirill, cậu nhóc không thể rời mắt được… À, tôi là Margarita, người quản lý trang trại.”
Yến Đường theo sau Margarita, đang bước qua vườn hoa thì nghe tiếng cửa sổ mở trên tầng hai.
Cô ngẩng đầu nhìn lên thấy một cậu bé khoảng năm sáu tuổi đang chống cằm trên bệ cửa sổ.
Cậu bé có mái tóc dày hơi xoăn, đôi mắt to sáng long lanh, khuôn mặt bầu bĩnh như búp bê, đang tò mò nhìn cô chằm chằm.
Yến Đường đứng hình.
Sau khi kết hôn với Tống Úc, cô đã xem rất nhiều ảnh thời nhỏ của anh nên không thể nhầm lẫn được đứa trẻ trước mặt.
Vì một lý do nào đó cô đã quay ngược thời gian về thời thơ ấu của Tống Úc, trở thành người giúp việc được thuê để chăm sóc anh.
Cô lập tức nhận ra điều này.
“Kirill ngồi đó nguy hiểm lắm, vào trong đi… Ilya đâu rồi?”
Margarita dừng chân, ngước lên gọi với.
Cậu bé biến mất khỏi cửa sổ và ngay khi Yến Đường bước vào nhà, cô nghe tiếng bước chân chạy trên cầu thang gỗ. Rồi cậu bé Tống Úc nhỏ xíu xuất hiện trước mặt cô.
“Cô là nữ thần Siva phái đến chăm sóc cháu phải không ạ?”
Cậu ngước đôi mắt trong veo lên nhìn Yến Đường, giọng nói ngây ngô đáng yêu.
Trước khi Yến Đường kịp trả lời thì Margarita đã bật cười: “Sao cháu lại hỏi vậy, Kirill?”
“Vì tối qua cháu đã cầu nguyện nữ thần, mong có người dễ thương như mẹ đến chơi cùng cháu một ngày.” Cậu bé nghiêm túc trả lời.
Margarita cười lớn: “Cháu ước vào truyện cổ tích à?”
“Nữ thần trong truyện cũng linh thiêng mà! Anh Ilya nói thế!”
Margarita không bóc mẽ cậu bé, thì thầm với Yến Đường: “Ilya không kiên nhẫn lắm, hay dỗ dành Kirill cho xong chuyện. Nhưng đừng để cậu bé biết, nó sẽ buồn lắm.”
Yến Đường lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, bỗng mỉm cười rồi cúi xuống nói với cậu bé: “Có lẽ Ilya không nói dối cháu đâu.”
Cô nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trước mặt, trái tim tan chảy thành một vũng nước ấm áp.
Cảm giác này hoàn toàn khác với khi xem ảnh.
Trước mắt cô là một cậu bé sống động thực sự, đường nét thanh tú đáng yêu. Dù khuôn mặt còn non nớt nhưng đã thoáng hiện vẻ đẹp trai sẽ bùng nổ khi trưởng thành.
Và điều mà những bức ảnh không thể truyền tải được – Tống Úc nhỏ trông giống một cậu bé Slav thuần chủng hơn. Mái tóc màu nhạt hơn, làn da trắng như sữa. Nếu có thêm đôi cánh sau lưng, cậu sẽ giống hệt thiên thần trong các bức họa cổ điển.
Trong khi Yến Đường đang ngắm nhìn phiên bản “nhí” của chồng mình, cậu bé Tống Úc cũng không ngừng quan sát cô.
“Cháu rất hài lòng về cô.” Cậu nói bằng giọng điệu của một ông chủ nhỏ, “Cô tên gì?”
Yến Đường bật cười vì thái độ của cậu bé, đôi mắt cong cong tràn đầy sinh khí: “Cô tên là Yana.”
Thấy cô cười, ánh mắt lấp lánh hướng về mình, đôi má trắng hồng của cậu bé ửng lên chút màu ửng đỏ: “Tên cô cũng rất đẹp.”
*
Yến Đường đoán rằng lời cầu nguyện với nữ thần mà Tống Úc nhắc đến chính là lý do cô xuất hiện ở đây.
Nếu điều này là thật, có lẽ cô chỉ có thể lưu lại nơi này trong một ngày mà thôi.
Khi nghi ngờ tan biến, tâm trạng cô nhanh chóng trở nên thoải mái, sự chú ý lại đổ dồn về cậu bé bên cạnh.
Lúc này Tống Úc mới lên sáu, vừa vào lớp một. Đang là kỳ nghỉ hè, cậu bé chẳng có việc gì đặc biệt để làm, buổi sáng chỉ ngồi xem hoạt hình trong nhà.
Dù những năm đầu thế kỷ 21, tivi để bàn cồng kềnh vẫn còn phổ biến nhưng căn phòng này đã được trang bị màn hình LCD hiện đại, đang chiếu bộ phim “Chú voi Jacob mũi dài” âm nhạc rộn ràng vang lên từ chiếc loa.
“Cô đã xem bộ phim hoạt hình này chưa?” Tống Úc chủ động tìm điểm chung với cô.
Thấy Yến Đường lắc đầu, cậu bé tiếp tục: “Đây là câu chuyện về cậu bé Jack bị nguyền rủa gặp công chúa Greta bị phù thủy hãm hại cùng nhau vượt qua khó khăn và trở thành bạn tốt.”
Ánh mắt trẻ thơ trong veo chăm chú nhìn Yến Đường, hàng mi dài chớp chớp: “Cháu nghĩ cô chính là Greta của cháu.”
Yến Đường giật mình, không nhịn được cười: “Cháu nghĩ mình là Jack sao? Tại sao thế?”
“Vì cháu bị mắc kẹt ở trang trại này, không được gặp bố mẹ, anh trai cũng không có thời gian chơi cùng.”
Cậu bé cúi mắt, giọng buồn bã.
Dưới cùng một mái nhà, thế giới của trẻ con và người lớn hoàn toàn khác biệt. Những đứa trẻ không thể tự quyết định điều gì, mọi việc đều phải phụ thuộc vào người khác. Cảm giác bất lực ấy dần trở thành nỗi bất an khó tả.
“Nhưng cô thì khác.”
Tống Úc bất ngờ ngẩng mặt lên.
“Cô là người nữ thần Siva mang đến cho cháu nên cô chỉ thuộc về mình cháu thôi!”
Chỉ sau hai giờ đồng hồ, Tống Úc nhỏ đã nhanh chóng trở nên phụ thuộc vào người con gái vừa mới gặp.
Dù Margarita nói Yana là sinh viên ngành sư phạm được ông bà thuê tạm từ một trường đại học ở Moscow để chăm sóc cậu nhưng cậu bé kiên quyết tin rằng đây là kết quả từ lời cầu nguyện của mình.
Ánh nắng rực rỡ bao trùm trang trại. Hôm nay, Tống Úc thấy cảnh vật đẹp lạ thường.
*
Vào bữa trưa, Yến Đường cuối cùng cũng được gặp Tống Cảnh.
Cậu bé lúc này mới khoảng mười tuổi nhưng rõ ràng chín chắn hơn nhiều so với Tống Úc, dáng người cao ráo vượt trội so với bạn cùng lứa, gương mặt thanh tú trắng trẻo đã mang dáng vẻ thiếu niên.
Trên bàn ăn bày cơm thập cẩm, súp thịt cùng những lát bánh mì đen phết trứng cá hồi được nướng giòn thơm phức mùi lúa mạch.
Cách bài trí trong nhà giống hệt trong ký ức của Yến Đường. Cô giúp Margarita dọn bát đ ĩa rồi hỏi Tống Úc: “Cháu có muốn ăn dưa hấu muối không?”
Nhưng sau khi hỏi xong, cô thấy cậu bé lộ vẻ do dự, không khỏi ngạc nhiên: “Cô tưởng cháu thích ăn món này chứ?”
Dù sau khi lớn lên anh hoàn toàn ăn được món này.
Sau hai giây im lặng, Tống Úc ngẩng mặt nhìn cô, gương mặt non nớt căng thẳng như đang dồn hết can đảm: “Cháu thích ăn, cho cháu đi ạ.”
Tống Cảnh ngồi đối diện liếc nhìn em trai với vẻ ngạc nhiên, rồi lại đưa mắt sang Yến Đường.
Vô tình bắt gặp ánh mắt của Tống Cảnh, cô lịch sự hỏi: “Ilya, cháu có muốn ăn không?”
“Không, cảm ơn.” Dù mười tuổi nhưng Tống Cảnh đã tỏ ra vô cùng lạnh lùng, giọng nói xa cách.
Ngay khi anh trai vừa dứt lời, Tống Úc bất ngờ kéo tà váy cô: “Cháu ăn được nhiều lắm, cho cháu hai hộp đi ạ!”
Lần này, cả Yến Đường lẫn Tống Cảnh đều đồng loạt nhìn cậu bé.
Cô do dự hỏi: “Cháu ăn hết nhiều thế được sao?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Tống Úc khăng khăng đòi ăn và thực sự đã xơi hết bốn miếng dưa hấu muối trong bữa trưa khiến cả Tống Cảnh vốn đã no căng phải ngồi lại xem màn trình diễn của em trai.
“Cháu giỏi quá.” Yến Đường không nhịn được lời khen.
Được cô khen ngợi, Tống Úc nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt trong veo lấp lánh niềm vui.
Tống Cảnh lặng lẽ quan sát tất cả, bất chợt mỉm cười hỏi Yến Đường: “Yana, cô đã kết hôn rồi sao?”
Yến Đường giật mình, liếc nhìn chiếc nhẫn cưới vẫn đeo trên ngón tay rồi gật đầu: “Ừ.”
Nhưng Tống Cảnh không hỏi thêm, chỉ dùng khăn tay lau khóe miệng rồi đứng dậy, thuận miệng nói với em trai: “Kirill, anh đi trước đây. Em cứ từ từ ăn, chúc em ngon miệng.”
Yến Đường tưởng cậu bé chỉ hỏi cho vui.
Nhưng ngay khoảnh khắc Tống Cảnh quay lưng, cậu nhóc bên cạnh cô bất ngờ òa khóc.
Nước mắt Tống Úc tuôn ra quá đỗi bất ngờ, cậu khóc nức nở đến mức ngay cả Tống Cảnh cũng kinh ngạc quay lại, nhíu mày do dự không biết có nên quay lại dỗ dành không.
Chưa đầy một giây sau, Tống Úc lao vào lòng Yến Đường, đôi mắt to đẫm lệ ngước nhìn cô, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt búp bê, nghẹn ngào nói:
“Sao… sao cô… lại… lấy chồng rồi… hả…”
Cậu bé búp bê khóc như mưa như gió, tiếng Nga ngắt quãng không thành câu trông thật tội nghiệp.
*
Một đứa trẻ sáu tuổi vẫn còn tin vào những câu chuyện cổ tích.
Tống Úc nghĩ rằng cô Yana mới đến giống như nàng Greta trong phim hoạt hình, sẽ là người bạn đặc biệt chỉ dành riêng cho cậu.
Cậu bé chưa hiểu hôn nhân có ý nghĩa gì nhưng biết rằng bố mẹ, ông bà ngoại đều trải qua bước này. Họ là những người duy nhất và không thể thay thế đối với nhau.
Sau bữa trưa, cậu bé ngồi trên chiếc xích đu ngoài trang trại, thân hình nhỏ bé được ánh nắng bao phủ không giấu nổi vẻ buồn bã.
Cậu buồn bã nghĩ, có lẽ Yến Đường là Greta nhưng Jack không phải là mình.
Tống Úc ngẩng đầu lên, nhìn vào cô gái đang ngồi bên cạnh.
Cô có đôi mắt thanh tú, mái tóc đen dài, trong mắt cậu bé thì cô xinh đẹp vô cùng. Lúc này, cô đang nhìn cậu với ánh mắt lo lắng, Tống Úc nghĩ – cô cũng rất thích mình.
“Chồng của cô là người như thế nào vậy?” Cậu bé hỏi.
Yến Đường giật mình, sau đó mỉm cười: “Anh ấy à…”
Rất đẹp trai, rất có trách nhiệm.
Hơi đỏng đảnh, thỉnh thoảng khóc lóc nhưng thường tự biết cách dỗ mình.
Trước đây là một võ sĩ xuất sắc, sau này thành lập công ty đầu tư, thành tích cũng rất ấn tượng.
Cậu bé im lặng một lúc, nói: “Cô thích đàn ông kiểu võ sĩ à? Nếu cháu đi học võ, cô sẽ thích cháu hơn không?”
Yến Đường biết tính hiếu thắng của cậu lại trỗi dậy, không nhịn được véo nhẹ má cậu bé rồi dịu dàng nói: “Kirill, cháu luôn là người cô thích nhất.”
“Thế chồng cô thì sao? Cô không thích anh ấy à?”
Đôi mắt cậu bé sáng rực, đầy mong đợi.
Yến Đường im lặng một cách kỳ lạ, lặp lại: “Dù sao thì… Kirill chắc chắn là người cô thích nhất.”
Những lời này nhanh chóng xoa dịu tâm trạng Tống Úc.
Cậu bé rất dễ dỗ, chỉ cần nghe vài lời ngọt ngào là quên hết phiền muộn. Nhưng cậu cũng rất hay làm nũng, hơn cả phiên bản trưởng thành đến trăm lần.
Cả buổi chiều, cậu bé đều nắm tay Yến Đường, kéo cô ra vườn hái cà rốt rồi dẫn cô ra suối gần trang trại ngắm cá.
“Cô có thể ở lại lâu hơn không? Đến mùa đông chúng ta có thể đi câu cá trên băng hồ Baikal.”
Giọng nói non nớt của cậu bé tràn đầy phấn khích, lên kế hoạch cho những nơi sẽ cùng cô đến.
“Cháu thích ở bên cô hơn cả ở với bố mẹ.”
Màn đêm buông xuống, những chiếc đèn dầu được thắp lên khắp trang trại.
Sau bữa tối, Yến Đường đưa Tống Úc về phòng, đọc truyện cho cậu nghe.
Nữ thần Siva – vị thần tình yêu trong thần thoại Slav, có lẽ thực sự tồn tại nên mới nghe thấy lời cầu nguyện của cậu bé sáu tuổi.
“Nhưng cháu chỉ ước cô đến đây một ngày thôi.”
Khi thời gian dần trôi, Yến Đường cũng linh cảm được cuộc hành trình kỳ lạ này sắp kết thúc.
Ánh đèn vàng cam chiếu lên gương mặt non nớt trước mắt.
Cậu bé tựa vào đầu giường nhìn cô với ánh mắt lưu luyến, hàng mi khẽ run, đôi mắt lại đỏ hoe.
Trái tim Yến Đường tan chảy. Cô kéo chăn lên rồi nằm xuống bên cạnh, ôm cậu bé vào lòng.
Những đứa trẻ đang từng bước học về sự chia ly của thế giới nên mỗi lần xa cách đều trở nên khó khăn.
Tống Úc áp mặt vào cổ cô, cảm nhận hơi ấm và mùi hương dịu nhẹ tỏa ra từ cô.
“Chúng ta còn gặp lại nhau nữa không?”
“Có chứ, Kirill. Khi cháu lớn lên, chúng ta sẽ gặp lại.”
Yến Đường nghĩ, cả cô và Tống Úc có lẽ sẽ không nhớ về ngày hôm nay.
Nhưng lần tới, khi phiên bản quá khứ của cô và phiên bản tương lai của anh gặp nhau ở Bắc Kinh, họ sẽ lại chú ý đến nhau.
Từ thích đến yêu.
Rồi trao nhau chiếc nhẫn cưới.
Kim đồng hồ chầm chậm trôi, cậu bé trong vòng tay Yến Đường đã khóc mệt thiếp đi.
Ánh đèn chiếu lên mái tóc vàng nhạt của cậu cũng chiếu lên viên kim cương lấp lánh trên chiếc nhẫn của cô.
Yến Đường cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cậu bé.
“Ngủ ngon nhé Kirill, chúc con những giấc mơ đẹp.”
*Bản dịch của Dreamyhours
“Anh lại mơ thấy em gặp anh lúc nhỏ rồi.”
Tống Úc chợt tỉnh giấc lúc nửa đêm, nhìn ra khung cửa sổ nơi màn đêm vẫn còn sâu thẳm. Những tòa nhà văn phòng san sát ở khu trung tâm Bắc Kinh vẫn lấp lánh ánh đèn không bao giờ tắt.
Nghe tiếng anh, Yến Đường cũng choàng tỉnh, giọng ngái ngủ: “Em cũng vậy…”
“Có lẽ đó không phải là giấc mơ.” Anh thì thầm.
Yến Đường không mở mắt, chỉ khẽ cười: “Em và anh nghĩ giống nhau đấy.”
Chú mèo Kaka đang ngủ phía trên đầu giường vươn vai duỗi dài, có lẽ bực mình vì bị làm phiền nên liền nhảy xuống tự tìm đến chiếc giường nhỏ của mình.
Yến Đường chui vào lòng Tống Úc, lắng nghe nhịp tim đều đặn của anh rồi thì thầm: “Ngủ tiếp đi anh.”
Người đàn ông vòng tay ôm lấy eo cô, hôn nhẹ lên trán: “Ngủ ngon.”
(Hết phần Gấu Ngọt Ngào)