Cố Cảnh Nguyện ngây người nhìn hắn, mặt hơi đỏ lên.
Men say khiến y phản ứng chậm hơn một chút, vừa kịp nhận ra mình đang ở quá gần với Long Hiến Chiêu, y vội vàng cố gắng đứng dậy.
Nhưng Long Hiến Chiêu đã sớm chuẩn bị, ôm chặt y hơn nữa.
“A Nguyện, đừng cử động, cũng đừng nói gì cả, nghe ta nói.”
Long Hiến Chiêu giữ chặt thắt lưng của Cố Cảnh Nguyện, liế.m đôi môi khô khốc của mình rồi nói: “Dương Tấn không phải là người không thể nhắc đến. Ta chỉ muốn nói… nếu khanh nhớ hắn, nếu khanh nghĩ về hắn, bất cứ điều gì khanh cũng có thể nói với ta.”
“Đừng giấu trong lòng một mình.”
Cơn say khiến Long Hiến Chiêu không thể kiềm chế, bắt đầu nói những lời lộn xộn. Hắn đương nhiên rất quan tâm đến mối quan hệ giữa Cố Tình Nguyện và Dương Tấn. Hắn thực sự quan tâm.
Quan tâm đến mức gần như phát điên!
Nếu có thể, hắn chẳng muốn nhắc đến cái tên này nữa. Ít nhất là không phải khi ở trước mặt Cố Cảnh Nguyện.
Hắn sợ nếu nhắc đến quá nhiều, cái tên này sẽ càng in sâu vào tâm trí Cố Cảnh Nguyện. Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt mất hồn của Cố Cảnh Nguyện, trái tim hắn lại thắt lại, đau đớn vô cùng.
Hắn đã suy nghĩ kỹ càng và hạ quyết tâm rằng nếu Cố Cảnh Nguyện có vướng mắc trong lòng, hắn sẽ tìm ra và phơi bày hết tất cả, cho đến khi những vướng mắc ấy biến mất hoàn toàn.
“A Nguyện là người thích giấu mọi thứ trong lòng.” Hắn ôm chặt lấy thắt lưng của người kia, hít thật sâu mùi hương từ người Cố Cảnh Nguyện.
Lời nói của hắn có vẻ lộn xộn, nhưng lại vô cùng chân thành và đầy cảm xúc.
Long Hiến Chiêu nói: “Nhưng mà vết thương giấu trong lòng cũng sẽ bị nhiễm trùng thành mủ. Ta muốn khanh nói ra, những điều sâu kín trong lòng khanh, ta muốn nghe.”
“A Nguyện, khanh có sẵn lòng tin ta một lần không?”
“Hoàng thượng.”
Cố Cảnh Nguyện không cử động nữa, có vẻ như y đã mệt mỏi.
Y không trả lời về việc có tin hay không, mà chỉ trả lời câu hỏi đầu tiên của Long Hiến Chiêu.
Y nói: “Giữa ta và Dương Tấn thực sự không có gì.”
Long Hiến Chiêu: “!!!”
Chưa kịp để Long Hiến Chiêu phản ứng, cảm thấy vui mừng về điều này, Cố Cảnh Nguyện lại nhẹ nhàng nói: “Có lẽ người không biết, Dương Tấn luôn coi người là quan trọng nhất.”
“…”
Giọng Cố Cảnh Nguyện bình thản, không có chút dao động. Giống như y chỉ đang đơn giản trình bày những gì mình đã thấy và cảm nhận.
Y chưa bao giờ nghĩ đến việc giấu giếm chuyện giữa hắn và Dương Tấn. Trước kia không nói, chỉ vì không có can đảm để nhắc đến.
Bây giờ Long Hiến Chiêu muốn nghe, y cũng không quan tâm, nói ra là nói thôi.
Kể từ khi thực hiện xong nguyện vọng và rời khỏi kinh thành, Dương Tấn không còn là người mà y không thể giải tỏa vướng mắc trong lòng nữa.
Những chuyện đó, y vẫn không muốn nhắc đến. Nhưng dù có nhắc đến, có lẽ cũng chẳng còn gì quan trọng.
Chỉ là, Cố Cảnh Nguyện cảm thấy hổ thẹn, vì thực ra y cũng không hiểu nhiều về Dương Tấn. Người kia là một người giận dữ hay vui mừng đều không lộ ra ngoài.
Y lúc ấy lại đang bị cuốn vào một vòng xoáy kỳ lạ, chẳng mấy khi để tâm đến thế giới xung quanh. Y chỉ nhớ là Dương Tấn đã cứu y từ vực sâu, đưa y đến Tây Vực tìm thuốc, về lại với đầy vết thương.
Ngoài những chuyện đó ra thì chỉ còn những chi tiết nhỏ trong cuộc sống, Dương Tấn thường xuyên nhắc đến một người. Nhắc đến nhiều đến mức hoàn toàn trái ngược với tính cách vốn im lặng của Dương Tấn.
Cố Cảnh Nguyện nghe nhiều, tự nhiên cũng nhớ được.
Y có cảm tình với Dương Tấn không? Chắc chắn là có.
Nhưng y có thích Dương Tấn không? Có thể là thích, cũng có thể không.
Dương Tấn luôn giữ một khoảng cách nhất định với y. Thỉnh thoảng người ấy đối xử rất tốt với y, nhưng khi sắp vượt qua ranh giới thì lập tức lùi lại.
Vào lúc đó, Cố Cảnh Nguyện cũng không hiểu tình yêu là gì.
Y chỉ biết Dương Tấn đã cứu y, đối xử tốt với y, còn vất vả tìm thuốc và chữa trị vết thương cho y…
Người ấy là người duy nhất không cần y phải làm gì mà vẫn đối xử tốt với y, lại không phản bội hay bỏ rơi y.
Vì vậy, y cũng muốn đối xử tốt với người ấy, muốn báo đáp lại. Y thậm chí đã nghĩ rằng, nếu có thể mãi mãi ở bên người ấy, sống cuộc đời như vậy cũng không tệ.
Chỉ là cuối cùng khi y đã hồi phục, có thể báo đáp người ấy thì… người ấy lại biến mất.
Mặc dù đã hồi phục rất nhiều, nhưng mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, Cố Cảnh Nguyện vẫn không thể bình tĩnh. Y cảm thấy rất mệt mỏi.
Vì vậy, y không còn đấu tranh nữa, chỉ có thể vô lực nằm xuống.
Y mãi mãi nhớ rằng, hôm ấy trước khi Dương Tấn lên chiến trường, y định nói với người ấy những lời này.
Y muốn nói cảm ơn người ấy, muốn nói rằng y muốn mãi mãi ở bên cạnh người ấy.
Nhưng ngay lúc đó, quân Bắc Dung bất ngờ tấn công, y chưa kịp nói ra lời nào thì Dương Tấn đã mặc giáp ra trận.
Trước khi rời đi, người ấy mỉm cười với y và nói: “Có gì thì đợi ta trở về rồi nói.”
Sau đó, người ấy đã không bao giờ trở lại nữa.
Cố Cảnh Nguyện cũng mãi mãi nhớ trong ba ngày ba đêm khi đưa Dương Tấn đi tìm danh y, hơi thở của người ấy đã dần dần rời xa khỏi tai y, còn trái tim y cũng dần dần lạnh đi theo nhiệt độ cơ thể người ấy.
Y trước đây chưa bao giờ tin vào số mệnh. Cũng không tin rằng thể trạng cực âm lại có thể mang đến tai họa
Nhưng lần đó, y thật sự có chút tin vào điều đó.
Nếu không phải vì bản thân, thì một trận chiến nhỏ như vậy… Dương Tấn sao lại có thể mất đi?
Cơ thể Cố Cảnh Nguyện run rẩy mạnh mẽ hơn, y kể xong tất cả mọi chuyện, đôi mắt sáng ngời mở to, chăm chú nhìn vào Long Hiến Chiêu: “Vậy thì hoàng thượng, người thấy đấy, ta là một người không may mắn.”
“Không… A Nguyện không phải như vậy.” Long Hiến Chiêu nghe xong, lập tức phủ nhận: “Đừng nói như vậy!…”
“Ta cũng không tin.” Cố Cảnh Nguyện nhẹ nhàng thì thầm.
Những chuyện cũ lại ùa về trong tâm trí y, y luôn nhớ về phụ vương, hoàng hậu nương nương, các huynh đệ y, và những binh sĩ… Họ chỉ vào y, tất cả đều nói y là tai họa, là điềm xấu.
Trải qua bao nhiêu năm, những cảnh tượng đó vẫn còn rõ ràng trong trí óc.
Nhưng dù vậy, dù tất cả mọi người đều nói, dù họ ngày đêm hành hạ y, làm hại cơ thể y, làm tiêu hao ý chí của y, Cố Cảnh Nguyện vẫn không tin.
Y không bao giờ chịu chấp nhận số mệnh. Chỉ là lần này, với Dương Tấn…
Y thật sự sợ hãi.
“Vậy hoàng thượng tại sao lại mạo hiểm ở bên cạnh một người như ta?”
Y nghiêm túc nhìn Long Hiến Chiêu, đôi mắt chớp chớp, sáng rực hơn cả những vì sao rơi xuống trong đêm tối.
Cố Cảnh Nguyện vô cùng nghiêm túc nói: “Trời đất bao la như vậy, nhất định một ngày nào đó, hoàng thượng sẽ gặp được một người thực sự trong sạch và tốt đẹp. Chứ không phải như ta, đã từng làm tổn thương người, và trong tương lai, có thể vẫn sẽ làm liên lụy người…”
“Không! Không phải như vậy, A Nguyện…” Long Hiến Chiêu không thể nghe tiếp, vẻ mặt kích động cắt ngang lời hắn.
Không phải như vậy. Chắc chắn không phải như vậy!
Dương Tấn đâu phải là người bị Cố Cảnh Nguyện làm hại mà chết! Rõ ràng là… rõ ràng là…
Dương Tấn tuy chỉ lớn hơn hắn vài tuổi, nhưng từ nhỏ Long Hiến Chiêu đã theo người ấy học võ, người ấy cũng coi như là một nửa sư phụ võ thuật của hắn.
Long Hiến Chiêu hiểu Dương Tấn, cũng như Dương Tấn hiểu hắn. Hắn trước đây cũng luôn tự hỏi, sao một người võ nghệ tài giỏi như Dương Tấn lại có thể chết trong một trận chiến nhỏ như vậy…
Nhưng giờ, hắn đã hiểu.
Với tính cách ngay thẳng và kiên quyết như Dương Tấn, nếu phải giấu diếm một điều gì đó, nếu phải làm trái với lương tâm mình trước mặt người chủ mình trung thành, thì người ấy sẽ không thể vượt qua được nỗi áy náy trong lòng.
… Có lẽ không ai giết người ấy. Chỉ là người ấy không muốn sống nữa.
Nhưng làm sao để giải thích với Cố Cảnh Nguyện đây?!
Làm sao để nói với A Nguyện rằng lý do Dương Tấn cứ nhắc đến trẫm trước mặt khanh, rất có thể chỉ vì người ấy cảm thấy áy náy.
Người ấy không hề nói với trẫm về tình hình của Trình Khởi, cũng không nói với Trình Khởi rằng chủ tử luôn nghĩ đến Trình Khởi…
Lúc đầu có lẽ là không biết. Theo lời của Ảnh Bát, A Nguyện là người sau này mới chủ động tiết lộ thân phận của mình.
Nhưng về sau… lý do Dương Tấn giấu Cố Cảnh Nguyện và không nhắc đến chuyện hoàng thượng… có thể là vì không tìm được cơ hội giải thích, hoặc có thể là vì lo lắng Cố Cảnh Nguyện sẽ làm gì đó ảnh hưởng đến tình hình lúc đó.
Hoặc có thể…
Lúc đó, trong lòng hắn đã có một người tên Trình Khởi.
Hắn yêu người thiếu niên đó, người luôn ở bên cạnh hắn, và hắn chứng kiến ánh mắt của người thiếu niên từ chỗ u ám dần dần trở nên sáng rực, như những vì sao sáng lấp lánh.
Hắn đã tận mắt chứng kiến ánh mắt của thiếu niên thay đổi từng ngày. Nhưng trớ trêu thay, thiếu niên ấy lại là người mà chủ nhân của hắn luôn nhớ thương…
Long Hiến Chiêu không dám tưởng tượng, nếu hắn là Dương Tấn, hắn sẽ phải làm gì. Có lẽ hắn cũng không nghĩ đến việc phải chết. Chỉ là ngày đêm chịu đựng sự cắn rứt lương tâm, luôn phải đối mặt với những lựa chọn khó khăn, khiến Dương Tấn bị phân tâm trên chiến trường…
Những chuyện này giờ đây không thể điều tra rõ nữa. Có lẽ cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Long Hiến Chiêu mạnh mẽ nhắm mắt lại, cố gắng tự trấn tĩnh.
Điều quan trọng nhất lúc này là, hắn phải làm sao để nói cho Cố Cảnh Nguyện biết, thực tế chính là sự dày vò này đã g.iết ch.ết Dương Tấn?!
A Nguyện… thực ra còn không biết Dương Tấn là người mà trẫm sai phái đi làm việc…
Long Hiến Chiêu ngay lập tức đỏ mặt, mắt long lanh, ánh nhìn đầy rối bời.
Trong sự đấu tranh này, hắn không thể kiềm chế nổi nữa, đành đứng dậy, ôm Cố Cảnh Nguyện lên.
“Hoàng thượng?!” Cơ thể bỗng nhiên bị nâng lên, Cố Cảnh Nguyện kinh ngạc kêu lên một tiếng.
“Nếu là như vậy, trẫm thực sự muốn xem A Nguyện sẽ làm thế nào để giết trẫm.”
Long Hiến Chiêu nói, trong khi đã ôm Cố Tình Nguyện bước thẳng vào khoang tàu.
Bên trong con tàu lớn vô cùng rộng rãi, để phục vụ cho không gian giải trí của chủ nhân, khoang tàu trống trải còn bố trí một chiếc giường khá lớn.
Mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa, màn che lướt nhẹ. Để thuận tiện cho những khách quý, chiếc giường và chăn gối đều là đồ mới.
Long Hiến Chiêu đặt Cố Cảnh Nguyện lên giường mềm mại đó. Hắn gần giường, Cố Cảnh Nguyện lập tức ngồi dậy.
Vừa rồi, vì một loạt động tác của Long Hiến Chiêu mà tóc của Cố Cảnh Nguyện bị rối loạn, vương vãi trên vai, y nói: “Hoàng thượng, người… người sao có thể…”
“Trẫm sao có thể làm vậy mà không suy nghĩ?” Long Hiến Chiêu nở một nụ cười hư hỏng, nói ra những lời hắn muốn nói.
Đồng thời, hắn đã giơ tay cởi bỏ ngoại bào của mình. Hắn cúi xuống, hai tay chống lên giường, vòng qua hai bên Cố Cảnh Nguyện, ép y vào góc giường.
Hắn nói: “A Nguyện là cực âm chi thể, vậy thì tốt quá, trẫm là thiên sát cô tinh.”
Nói xong, hắn lại cười, “Vậy A Nguyện xem, chúng ta thật sự là định mệnh, là trời sinh một cặp.”
Nói rồi, hắn không hài lòng với việc chỉ giữ Cố Cảnh Nguyện như vậy nữa.
Long Hiến Chiêu lại ôm lấy y.
Mùi rượu nồng nặc xông vào mặt đối phương, Long Hiến Chiêu không thể kiềm chế nổi, hôn lên đôi môi mà hắn đã khao khát.
Mặc dù khoang tàu rất rộng, nhưng không có cửa sổ, không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt.
Có lẽ vì bị hơi rượu từ đối phương phả vào mặt, Cố Cảnh Nguyện cảm thấy mình lại say thêm lần nữa. Y nghe thấy Long Hiến Chương nghiêm túc nói: “Trẫm không trách khanh lợi dụng trẫm, trẫm cũng không sợ khanh làm hại… Nếu lý do chỉ là hai điều này, thì thứ lỗi, Cố đại nhân vẫn không thể thuyết phục được trẫm.”
Lúc đối phương nói vậy, Cố Cảnh Nguyện chỉ cảm thấy dây lưng của mình bị lỏng ra.
Y còn chưa kịp phản ứng lại, thì Long Hiến Chiêu đã hôn xuống…
Cố Cảnh Nguyện đột nhiên run lên một cái.
“Ưm.” Y khẽ thở ra một tiếng.
Giọng Long Hiến Chiêu nghe càng lúc càng hung hãn: “Còn nữa, Cố đại nhân rốt cuộc khi nào mới nghĩ đến mình?! Khanh không nghĩ xem, nếu trẫm không có khanh, bây giờ vẫn chỉ là một con rối bị chế ngự dưới tay Tể tướng mà thôi! Cố Cảnh Nguyện, khanh có biết những người khác họ ghen tị với trẫm như thế nào không, ghen tị vì trẫm có được khanh không?!”
Cố Cảnh Nguyện: “…”
Y đẩy Long Hiến Chiêu, cố gắng tránh xa khỏi người đối phương. Nhưng từ lúc bắt đầu, đối phương đã ép y vào góc, vậy thì còn đâu có chỗ để trốn?
Tứ chi nhanh chóng bị quấn chặt vào nhau, dưới ánh nến lấp lánh trong phòng, Cố Cảnh Nguyện đột nhiên đối diện với đôi mắt hẹp dài của Long Hiến Chiêu.
Đôi mắt đối phương sắc bén như chim ưng, ánh nhìn lạnh lẽo như dao.
“…”
Hoàng thượng không biết từ lúc nào, đã từ thiếu niên tươi sáng trở thành một nam nhân mạnh mẽ, kiên cường.
Đột nhiên, Long Hiến Chiêu thu lại khí thế, Cố Cảnh Nguyện nhìn thấy một nụ cười nham hiểm, đầy quyến rũ trên khuôn mặt đối phương.
Long Hiến Chiêu nắm lấy eo Cố Cảnh Nguyện, giọng nói trầm ấm đầy dụ dỗ.
“Về việc liệu có bị nguyền rủa hay không, thử một lần thì biết thôi. Nếu hôm nay trẫm còn sống khỏe mạnh, thì chắc chắn không phải do A Nguyện gây ra.”
Cố Cảnh Nguyện: “…”
Đây là lý luận gì thế này? Cố Cảnh Nguyện không hiểu nổi.
Nhưng cũng giống như đầu óc trở nên chậm chạp, thân thể Cố Cảnh Nguyện mềm yếu, dù có cố gắng thế nào đi nữa, y cũng không thể thoát ra khỏi sự quấn quýt của đối phương.
Có lẽ… y thật sự không thể từ chối Long Hiến Chiêu.
Vì quá quen thuộc. Những việc đã làm qua vô số lần, tất cả đều khắc sâu vào trí nhớ, quá quen thuộc…
“Cố Cảnh Nguyện, nhìn trẫm.”
Trong khoang tàu ẩm ướt và ngột ngạt, giọng nói trầm thấp, quyến rũ của Long Hiến Chiêu lại vang lên.
Những vị vua luôn có khả năng này, với giọng điệu đầy sự không thể nghi ngờ nhất, nói ra những lời tình cảm ngây ngô đơn giản nhất.
“Nhìn trẫm, ít nhất là đêm nay trẫm muốn khanh thật lòng chấp nhận trẫm.”
“Không thử sao biết được, chẳng có lời nguyền nào cả?”
“A Nguyện nếu xấu hổ, thì để trẫm làm trước.”
Hắn cúi xuống, chôn đầu, giọng nói trầm ấm có chút cười nhẹ, lại mang theo chút dụ dỗ.
Long Hiến Chiêu nói: “Dù khanh là ai… Cố Cảnh Nguyện, trẫm đều yêu khanh.”
[ @@ố Hoàng thượng lúc đầu cool ngầu đồ he, giờ đã hoàn toàn biến thành 1 tên trung khuyển rồi he]