Ước Nguyện Ngày Xuân - Sơ Li

Chương 82



Sau khi giải quyết xong chuyện của du học sinh, Úc Văn Yến trở về đại sứ quán. Anh ngồi xuống vị trí làm việc, vắt chéo chân lên nhau rồi lấy một điếu thuốc trong bao thuốc lá ra, anh ngậm lấy điếu thuốc và mở nắp bật lửa, bật bánh xe vài cái, ngọn lửa bùng lên. Đúng lúc định châm lửa vào điếu thuốc thì thư ký gõ cửa cắt ngang hành động của anh.

“Nghiêm cấm hút thuốc trong khu vực làm việc.” Phù Hàm Sơn đặt tập tài liệu lên bàn, “Nhiệm vụ mới.”

Úc Văn Yến đứng dậy, miệng vẫn còn ngậm điếu thuốc, chuẩn bị đi ra sân để hút vài hơi nhằm xoa dịu bực dọc trong lòng. Đột nhiên bị giao nhiệm vụ mới, anh nhướng mày lạnh nhạt: “Anh có thể giao việc gì đó nghiêm túc cho tôi được không?”

Không phải muốn phái anh đi tìm con mèo con chó nào đó vào ngày mai đấy chứ?

“Nhân sự không đủ nên chỉ có thể làm phiền anh. Bốn giờ cậu ấy đến, nhớ ra đón.” Phù Hàm Sơn nhận ra anh không vui, nhưng anh ấy cũng hết cách, dạo gần đây tình hình bên ngoài không yên ổn, việc nhiều người ít, ai cũng phải kiêm thêm nhiều việc.

Úc Văn Yến vừa lật xem tài liệu đã cười nhạo nói: “Là cậu ấm à, còn là cậu ấm có bằng cấp. Biết đâu chưa tới hai ngày đã khóc lóc đòi về.”

“Anh Yến, anh cũng là cậu ấm mà? Anh…… cũng là sinh viên giỏi của trường Đại học Ngoại giao chúng ta đấy thôi.” Cái Cái ngồi ở bàn làm việc cạnh cửa thấp giọng nhắc nhở.

Úc Văn Yến liếc nhẹ nhìn sang, giọng lưu manh nói: “Tôi không giống vậy.”

“Khác gì mà khác, đều là con trâu con ngựa đi làm công, có gì không giống nhau chứ.” Phù Hàm Sơn ấn năm ngón tay lên bìa tập tài liệu, hệt như Ngũ Hành Sơn, rồi đẩy chúng sang phía Úc Văn Yến, anh như thể biến thành con khỉ bị núi đè.

“Làm tốt nhé, chờ tin của anh đấy.” Phù Hàm Sơn làm việc rất nghiêm túc, vừa truyền đạt xong chỉ thị đã vội đi làm công việc tiếp theo.

Úc Văn Yến không có quyền từ chối nhiệm vụ cấp trên giao xuống, anh ném tập tài liệu màu xanh lam vào ngăn kéo rồi cầm hộp thuốc lá và bật lửa đi ra sân.

Nếu không hút một điếu thuốc để bình tĩnh lại, chắc anh thật sự sẽ nổi điên.

Ba giờ 40 phút chiều, Úc Văn Yến đến sân bay Thủ Đô đúng giờ, anh tìm đại một chỗ kín đáo ngồi xuống rồi chán chường đủ kiểu ngồi chờ nhà ngoại giao mới có thân phận không hề đơn giản kia.

Cái Cái gặp anh ở cửa cũng đi theo sau Úc Văn Yến, cậu ấy nhìn ngó bốn phía, hỏi: “Anh Yến…… Liệu cậu ấy có thấy chúng ta không?”

“Không phải cậu đang cầm bảng sao, giơ lên.” Úc Văn Yến gác cả hai tay lên chỗ tựa lưng của chiếc ghế dài, anh đeo kính râm, giống như một khách du lịch đến đây du lịch.

“Anh Yến, chỉ là đi đón một người thôi, sao anh phản ứng dữ dội thế?” Cái Cái không hiểu, Úc Văn Yến từng giải quyết khá nhiều chuyện vặt vãnh nhưng cậu ấy chưa từng thấy anh kháng cự đến thế.

Úc Văn Yến kéo kính râm xuống để lộ đôi mắt đen thẳm đầy tử khí, anh cười nhạo: “Đi đón người hay dẫn người, cậu phải biết rõ rồi chứ.”

“Hả?” Cái Cái chợt hiểu ra, “Có phải anh cho rằng cậu ấy đi cửa sau, đến nơi này chỉ để dát vàng thêm và rất khó hợp tác nên mới không muốn dẫn người ta à?”

Cái Cái đã đặc biệt xem qua sơ yếu lý lịch của người mới kia trước khi tới, mục quan hệ xã hội và gia đình của cậu ấy thật sự rất đỉnh. Từ đời ông bà nội đến đời bố mẹ đều là nhân viên công chức nhà nước, bối cảnh đằng sau nhất định không đơn giản.

Úc Văn Yến đeo kính râm lại, hoàn toàn chẳng bận tâm đến những điều này. Dù gì nơi đây cũng không phải là chỗ tốt để làm đẹp hồ sơ.

Thấy anh không tỏ thái độ, Cái Cái coi như anh đã ngầm thừa nhận, bèn đứng chung một chiến tuyến với anh, cùng ngồi xuống và cũng không thèm giơ bảng lên.

Bốn giờ 20 phút, dòng người lần lượt đông đúc đi đến lối ra. Cái Cái không kìm được thò đầu ra xem, tò mò không biết người mới đến này có đẹp trai như trong ảnh thẻ 1 inch trong sơ yếu lý lịch hay không.

Lại 10 phút nữa trôi qua, Cái Cái hỏi: “Anh Yến, đừng nói cậu ấy bị lạc đường rồi nha. Cậu ấy biết nói tiếng Linia không? Chắc biết tiếng Pháp nhỉ? Chí ít cũng phải biết tiếng Anh chứ.”

“Tốt nghiệp thạc sĩ ngành ngôn ngữ Pháp, biết tiếng Pháp, cũng biết tiếng Anh.”

Một giọng lạnh lùng vang lên từ phía sau lưng, làm Cái Cái sợ tới mức thiếu điều quỳ luôn xuống đất.

Úc Văn Yến hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào người đàn ông mặc sơ mi màu xám tro.

“Tôi tên Trần Duy Thời.” Cậu ấy đưa tay ra.

Úc Văn Yến nhìn hướng cậu ấy đi tới, thầm đoán chắc Trần Duy Thời đã đi một vòng mới tìm được họ. Anh bắt tay cậu ấy rồi buông ra sau mấy giây ngắn ngủi: “Úc Văn Yến.”

Cái Cái lập tức bắt tay cậu ấy, lắp bắp giới thiệu bản thân: “Tần Cái Tuất, cứ gọi tôi là Cái Cái.”

Trần Duy Thời lại nói: “Tôi đã tự học một chút tiếng Linia trước khi đến đây, nhưng nói không được trôi chảy.”

“Không sao, biết tiếng Pháp cũng được. Nếu đã đến rồi thì chúng ta đi thôi, đưa cậu đến chỗ ở trước.” Cái Cái lập tức trở mặt, đổi từ thái độ xì xào sau lưng người ta sang tiền bối nhiệt tình.

Tính cách Trần Duy Thời lạnh lùng, cậu ấy gật đầu cảm ơn rồi tự tay đẩy hành lý, từ chối sự giúp đỡ của Cái Cái.

Khi ra đến xe, Úc Văn Yến chống tay vào mép cửa rồi cúi người xuống nói với Cái Cái: “Đón người rồi thì cậu dẫn về đi, tôi đi trước đây.”

“Ơ…… Anh Yến, chuyện này…… cái đó…… anh đừng đi mà!” Cái Cái – người được giao nhiệm vụ đến giám sát Úc Văn Yến, vò đầu bứt tai, sao cậu ấy lại thành đi đón người rồi, lúc về biết ăn nói thế nào chứ!

Trần Duy Thời nhìn bóng lưng thẳng tắp của Úc Văn Yến, hai tay anh đút túi, dáng đi tản mạn như một tên du côn đi thị sát địa bàn, không hề có một chút dáng vẻ chững chạc của một nhà ngoại giao.

“Chắc anh Yến có việc đột xuất thôi, anh ấy khá bận. Cậu đừng để bụng nha Tiểu Trần.” Cái Cái nói đỡ cho Úc Văn Yến.

Trần Duy Thời lắc đầu, cậu ấy không có ý kiến gì với Úc Văn Yến, chỉ cảm thấy con người này khá lập dị, thích làm việc một mình. Còn có một lý do, đáng lý người được cử đi Tất Quốc phải là Úc Văn Yến chứ không phải cậu ấy, cậu ấy vẫn luôn tò mò vì sao anh nhất quyết phải tới bằng được Luchen Linia. Cậu ấy nhìn đường phố ở đây hoang vắng xuống cấp, không nghĩ lý do là vì yêu thích.

Úc Văn Yến và Trần Duy Thời thường xuyên cùng nhau làm nhiệm vụ, vô thức anh đã quen với việc hợp tác làm việc cùng cậu ấy. Chủ yếu là vì đối phương ít phiền hà hơn anh tưởng tượng, không cần tốn quá nhiều công sức dạy dỗ, thỉnh thoảng gặp người bản địa chỉ biết nói mỗi tiếng Linia, anh mới phải sắm vai phiên dịch. Còn trong những tình huống khác, Trần Duy Thời đều có thể giải quyết ổn thỏa và anh có thể lười biếng nên tạm thời không có ý kiến gì với sự sắp xếp của cấp trên.

Trải qua một thời gian hòa thuận, Trần Duy Thời cũng hiểu biết hơn về Úc Văn Yến. Cậu ấy nghe đồn gia đình anh rất giàu có, là một cậu ấm chính hiệu nhưng có thể thấy trên người anh không có tật xấu của đám công tử bột, nhu cầu hưởng thụ vật chất của anh thì thấp vô cùng, nhất là không thích ăn diện. Thời gian dài đội gió phơi nắng anh đã biến từ thư sinh trắng trẻo thành tên đàn ông thô kệch. Ngoài công việc hàng ngày, thú vui lớn nhất của anh là Citywalk, nhưng anh lại không giống như hứng thú với văn hóa và tập quán địa phương, hành động bình thường thì lại có hơi kỳ lạ, mang một cảm giác khó diễn tả thành lời.

Cho đến tối hôm bị mắc kẹt trong sa mạc, Trần Duy Thời mới biết tại sao.

Cũng bởi cậu ấy phán đoán sai tình hình nên cả đoàn đã bị mắc kẹt trong sa mạc, điện thoại thì không có tín hiệu, không thể gọi cứu viện, chỉ có thể đi tiếp về phía trước.

Dựa theo nhu cầu, Úc Văn Yến được trao quyền quyết định toàn bộ hành động, anh đảm nhận việc dẫn dắt mọi người đến khu vực an toàn.

Nhưng khi con người đối mặt với tự nhiên mà không có sự đề phòng nào, còn phải phơi mình dưới cái nắng mặt trời gay gắt và cơ thể thì mất nước không ngừng, bất cứ lúc nào cũng có thể phải đối mặt với nguy hiểm chết người. Điều ấy sẽ khiến họ nảy sinh sợ hãi, hoảng loạn và chiếc hộp Pandora trong cõi lòng theo đó cũng mở toang, khiến họ nảy sinh tạp niệm, ai cũng muốn bảo vệ bản thân nên nội bộ dễ xảy ra hỗn loạn.

Trần Duy Thời đi phía sau, cậu ấy luôn theo sát đội ngũ ở vị trí cuối cùng, quan sát đội ngũ mọi lúc để đề phòng có kẻ sinh sự nhưng những lo lắng về sự cố ngoài ý muốn đã không xảy ra. Úc Văn Yến bắt nhịp rất chuẩn, trong cuộc hành trình dài sẽ luôn khiến mọi người mỏi mệt. Mỗi lúc như vậy, anh sẽ đứng ra nói mấy lời động viên tinh thần và lòng người, từng câu từng chữ đều thiết thực, không hề vẽ bánh hay viển vông.

Trước đây, Úc Văn Yến luôn khoanh tay đứng phía sau quan sát vì Trần Duy Thời giải quyết được việc, làm người ta vô thức bỏ qua năng lực của anh. Nhưng vào lúc này, nói anh là một nhà diễn thuyết giỏi nhất cũng không quá lời.

Mệt mỏi bôn ba một ngày dài, cuối cùng họ cũng bắt được tín hiệu, rồi liên lạc được với chỗ làm việc và xác định được tuyến đường thoát hiểm mới—— họ băng qua sa mạc để tới khu vực an toàn.

Những gì Úc Văn Yến nói đã được chứng minh, mọi người thi nhau bước đến bắt tay anh, còn ôm anh nói lời cảm ơn. Trần Duy Thời lập tức nhìn anh bằng cặp mắt khác, cảm thấy không thể xem thường con người này, thực lực của anh đáng để cậu ấy học hỏi nhiều hơn.

Mà một Úc Văn Yến có thể bình tĩnh đối phó khi gặp phải những tình huống gần như tuyệt vọng như này, lại trở nên bất thường khi màn đêm buông xuống, anh cố ý rời xa đám đông, không ngừng gọi điện thoại.

Trần Duy Thời đã báo bình an về nhà, nghĩ Úc Văn Yến không liên lạc được với người thân nên cậu ấy bước đến hỏi: “Cần mượn điện thoại không?”

Đột nhiên có người lại gần, khiến Úc Văn Yến sa sầm mặt, anh không muốn để lộ tâm trạng hỗn loạn và phiền muộn lúc này nên dùng giọng lạnh nhạt nói: “Không cần, cảm ơn.”

Trần Duy Thời rũ mắt nhìn về phía Úc Văn Yến đang ngồi tùy ý trên đống cát, chiếc áo sơ mi trắng bên trong áo khoác đen của anh đã bẩn thỉu vô cùng, nhưng anh chẳng để tâm những chi tiết nhỏ nhặt này.

Úc Văn Yến nhìn thấy động tác nhỏ kín đáo mím môi của cậu ấy.

“Ngại bẩn thì cút về đi, đừng làm phiền ông đây.” Úc Văn Yến sờ túi áo nhưng chỉ tìm được bật lửa, hộp thuốc lá không biết đã rơi mất từ lúc nào.

Trần Duy Thời lấy hộp thuốc của mình ra, cũng ngồi xuống cát: “Ngày mai có thể ra ngoài được không?”

Úc Văn Yến cau mày, tự mình châm lấy điếu thuốc rồi hít một hơi, mới miễn cưỡng trấn tĩnh lại, anh đặt tay lên đầu gối, hơi cúi đầu: “Muốn nghe lời dối trá hay lời thật?”

Trong lòng Trần Duy Thời hơi lo lắng: “Không phải đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao?”

“Tình hình không ổn, vẫn đang thương lượng, đi đến khu vực an toàn nhưng không có người của chúng ta thì cái gì cũng khó nói.” Úc Văn Yến hỏi, “Sợ rồi?”

Trần Duy Thời chưa từng trải qua nhiệm vụ khó khăn nhường này, nói không sợ là giả.

“Nên anh mới bảo chúng tôi mau chóng báo bình an cho gia đình?” Trần Duy Thời cười giễu, làm việc khéo thật đấy, xui thay cậu ấy còn cho là như vậy thật, tưởng mình đã thoát nạn rồi, không ngờ vẫn còn trong kiếp nạn.

Úc Văn Yến nhếch khóe môi, cười khan nói: “Cậu và tôi cùng thời, ngày tháng trôi qua ung dung tự tại, không có chút ý thức nguy cơ nào.”

“Đáng lẽ là cử tôi đến đây, nhưng nghe đồn có một tên người mới rất nhiệt tình, cứ kiên quyết phải đến Luchen Linia.” Trần Duy Thời nhìn Úc Văn Yến, “Anh bị ngu hả?”

Ai cũng hy vọng môi trường làm việc tốt một chút, nhưng đây là lần đầu cậu ấy gặp được người giống Úc Văn Yến, chỗ tốt không tới, lại cố tình đến nơi nhỏ bé này để chịu khổ.

Úc Văn Yến nhếch mép: “Tôi tự hạ mình đấy.”

Dù đã tiếp xúc một khoảng thời gian, Trần Duy Thời vẫn không thể làm quen nổi với giọng điệu thô lỗ của Úc Văn Yến.

Trần Duy Thời nhìn lên bầu trời đầy sao, tâm trạng bực mình được vô số ánh sao xoa dịu. Qua khóe mắt, cậu ấy thấy Úc Văn Yến mở bàn phím tự tay nhập số vào, nhấn nút gọi, một dãy số không tên, không ghi chú, cũng chẳng biết người anh muốn liên lạc là ai.

“Gọi cho người quen đi rồi nhờ họ chuyển lời.” Trần Duy Thời nói.

Điện thoại hiển thị chỉ còn 5% pin. Úc Văn Yến đặt điện thoại xuống, khó nhọc cất lời: “Thôi bỏ đi, cô ấy sẽ không nhấc máy đâu.”

Trần Duy Thời do dự hồi lâu mới hỏi: “Một người rất quan trọng sao?”

“Không quan trọng.” Úc Văn Yến đứng dậy, cũng lười phủi lớp cát mịn dính trên quần, dáng vẻ bất cần bước về phía trước, anh cười nói: “Tôi không quan trọng rồi.”

Trần Duy Thời đứng dậy nhìn bóng lưng anh, cảm nhận được một nỗi cô đơn khó tả.

Chủ nhân của số điện thoại đó…… chắc hẳn là một người rất rất quan trọng.

Đêm đó, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn sau khi đến khu vực an toàn. Trong lúc Úc Văn Yến hộ tống nhóm người Trung Quốc sơ tán thì không may bị trúng đạn lạc bị thương, hôn mê phải nhập viện.

Anh không để tâm chuyện này lắm, có được ngày nghỉ phép, anh đã lên kế hoạch đi du lịch mấy nước lân cận. Nhưng lãnh đạo cấp trên khuyên anh về nước dưỡng thương, vì đã rất lâu Úc Văn Yến chưa về nhà, bà ngoại anh đã gọi điện đến cơ quan không ít lần.

Úc Văn Yến không chịu nổi nữa, cuối cùng anh dùng nửa tháng nghỉ phép để về nước.

Đi cùng anh còn có tên Trần Duy Thời đáng ghét.

Úc Văn Yến vốn đang đeo kính râm, nhàn nhã uống nước trái cây. Nhưng lúc Trần Duy Thời ngồi xuống, sắc mặt anh trở nên rất kì, chẳng còn tâm trạng ngồi vắt chéo chân.

“Cử cậu đến giám sát tôi?” Dù Úc Văn Yến mặt lạnh như tiền nhưng trông rất ngầu.

Trần Duy Thời đáp: “Có nhiệm vụ, vừa khéo cùng đường, chặng về cũng gần giống nên có thể đặt lịch đi chung.”

“Khỏi đi, nhạt nhẽo.” Úc Văn Yến nhắm mắt lại, không muốn tốn sức nói chuyện với Trần Duy Thời, quan hệ giữa hai người chưa tốt đến mức đó.

Máy bay hạ cánh xuống Kinh Bắc, bạn của Trần Duy Thời đến đón cậu ấy. Cậu ấy hỏi Úc Văn Yến cho phải phép lịch sự: “Anh muốn đi đâu? Tôi cho quá giang một đoạn.”

Úc Văn Yến đang xem thông tin khách sạn: “Không cần, hôm nay tôi ở gần sân bay.”

Cậu ấy nghĩ Úc Văn Yến chắc mệt mỏi do chuyến bay dài hơn 20 tiếng, đằng nào anh cũng vừa khỏi bệnh, không chịu nổi nên muốn nghỉ ngơi gần đây cũng phải.

“Anh không liên lạc với người nhà và bạn bè để họ đến đón mình à?” Trần Duy Thời nhìn thông tin đặt phòng trên màn hình điện thoại của Úc Văn Yến.

Úc Văn Yến cất giọng thờ ơ: “Nếu họ biết tôi về thì tôi phải đối phó với bà con họ hàng trong nửa tháng tới. Tôi là bệnh nhân, không có sức.”

Trần Duy Thời không hiểu, Úc Văn Yến ngồi máy bay một ngày trời về nước, nếu không phải về thăm người thân thì về vì cái gì. Muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ở ký túc xá cũng được mà, cần gì phải vất vả.

“Có xe dư không? Cho tôi mượn một chiếc.” Úc Văn Yến nhắn địa chỉ khách sạn cho Trần Duy Thời, nói: “Đưa đến chỗ này là được.”

Không đợi Trần Duy Thời đáp lại, Úc Văn Yến kéo hành lý bỏ đi trước.

Sáng ngày hôm sau, Úc Văn Yến đã đợi được xe, còn do đích thân Trần Duy Thời lái đến.

“Cảm ơn nhé.” Úc Văn Yến đi đến cửa ghế lái, “Coi như tôi nợ cậu một ân tình.”

Trần Duy Thời không thể không chú ý tới cách ăn mặc của Úc Văn Yến hôm nay. Một người ngày thường sống thô kệch xuề xòa, hôm nay lại mặc một bộ vest đen gọn gàng sạch sẽ, còn cạo sạch râu, giá trị nhan sắc tăng vọt.

Có lẽ anh sắp đi gặp người rất quan trọng kia.

Nhưng…… phỏng chừng không phải chuyện tốt lành gì.

“Hôm nay tôi được nghỉ, để tôi chở anh đi, tối nay tôi cần dùng xe.” Trần Duy Thời tò mò không biết Úc Văn Yến sẽ đi đâu, chủ động xung phong làm tài xế một ngày.

Úc Văn Yến chống tay lên cửa kính xe, thờ ơ nói: “Cậu Trần này, nhà cậu chỉ có một chiếc xe thôi à?”

“Gia đình tôi chỉ ở bậc trung thôi, người trong nhà ăn lương cố định, cậu Úc đề cao tôi rồi.” Trần Duy Thời cố tình nhấn mạnh hai chữ cậu Úc, nhắc nhở anh đừng quên ai mới là cậu ấm nhà giàu thực thụ, ai mới là người nhiều tiền chân chính.

Úc Văn Yến đút tay vào túi quần, khịt mũi xem thường rồi mở cửa ghế sau, anh ngồi xuống không chút khách sáo, hoàn toàn coi Trần Duy Thời như tài xế thật.

Điểm đến là một thị trấn nhỏ gần Kinh Bắc, đường xá xa xôi. Khi đi ngang một cửa hàng hoa, Úc Văn Yến xuống xe mua một bó huệ tây, Trần Duy Thời chứng kiến hết thảy, trong lòng cũng đại khái đoán được, Úc Văn Yến sắp đi thăm một thân thích đã không còn trên thế gian.

Hôm nay có mưa phùn, vừa khéo phù hợp với chuyện anh sắp làm.

Khi tới nơi, Trần Duy Thời ngạc nhiên trước những gì cậu ấy chứng kiến, Úc Văn Yến không phải đi viếng ai đó mà anh đến dự một đám tang, nhưng rõ ràng không phải với tư cách khách mời, vì anh chỉ cầm bó hoa đứng từ xa, nắm tay siết chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, cố gắng kiềm chế cảm xúc.

Trong sân nhỏ của ngôi nhà phía xa, một cô gái mặc đồ tang đang dọn dẹp, từ khi cô gái ấy xuất hiện thì ánh mắt Úc Văn Yến chưa từng rời khỏi cô.

Trần Duy Thời loáng thoáng nhận ra người không quan trọng trong lời Úc Văn Yến vào cái đêm kẹt trong sa mạc là ai rồi.

“Muốn tới đó nói một câu không?” Trần Duy Thời hỏi, trông cô gái kia rất mệt mỏi, dường như một thân một mình lo liệu lễ tang.

Có thể thấy Úc Văn Yến thấp thỏm muốn bước lên, nhưng ngay khi anh định tiến tới thì có một người đàn ông bước từ trong nhà ra, người ấy cầm chiếc ô đen đứng sau lưng cô gái, lại đặt tay lên vai cô, không biết đang nói gì.

“Thôi, không cần thiết.” Giọng Úc Văn Yến cứng đờ, vài giây sau mới nói tiếp: “Cô ấy sẽ không muốn gặp tôi đâu.”

Cô gái đi vào nhà, Úc Văn Yến đi về phía nghĩa trang gần đó, đặt hoa xong mới lặng lẽ rời đi.

Trần Duy Thời hỏi: “Cô ấy là người anh muốn liên lạc nhất tối đó phải không?”

“Ừhm, người yêu cũ.”

Trần Duy Thời khựng lại vài giây rồi hỏi anh: “Anh không định đi gặp người ta một lần thật à?”

“Gặp rồi chắc lại cãi nhau, quên đi.” Úc Văn Yến nói, “Người cô ấy không muốn gặp nhất chính là tôi.”

“Còn anh thì sao?” Trần Duy Thời hỏi tiếp, “Muốn gặp cô ấy chứ?”

Sắc mặt Úc Văn Yến càng lãnh đạm, trầm giọng nói: “Như tôi đã nói, tôi đã chẳng còn quan trọng với cô ấy nữa rồi.”

Sau khi anh rời đi, cô vẫn sống tốt, còn có người chăm lo cho cô, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ họ sẽ đến với nhau.

Tiến triển thế này không phải rất tốt sao?

Anh đừng tự làm khổ mình nữa.

Về lại xe, lần này Úc Văn Yến ngồi ghế phụ, vừa lên xe đã nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trần Duy Thời cố tình lái xe ngang qua con đường nơi cô gái đang sống. Dường như Úc Văn Yến có linh cảm, anh quay đầu nhìn ra cửa số, thần sắc ảm đạm.

Sau khi hay tin cô gặp bất trắc, anh luôn muốn đến gặp cô, nhưng lúc đến nơi, anh lại sợ hãi không dám tiến tới.

Úc Văn Yến nhìn gương mặt cô, giọng anh khản đặc, chậm rãi nói: “Cậu vẫn luôn thắc mắc vì sao tôi lại chọn Luchen Linia đúng không?”

“Là bởi vì cô ấy, một cô nhóc thông minh nhưng cũng rất khờ khạo.”

Anh chạm ngón tay lên cửa kính, chỉ vào cô gái đang bước ra sân lấy đồ.

“Cô ấy tên Tuyên Dụ, sinh viên ngành Ngôn ngữ Linia ở Đại học Kinh Bắc. Cô ấy từng nói muốn đến Luchen Linia làm việc một thời gian sau khi tốt nghiệp, ngắm nhìn phong cảnh nước ngoài.”

“Rồi chúng tôi chia tay, tôi nghĩ, nếu tôi đến đó rồi, liệu vào một ngày nào đó chúng tôi sẽ gặp lại nhau không. Tôi đi trước qua đó cũng tốt, tôi trấn ải giúp cô ấy, nếu nguy hiểm quá thì đừng qua nữa.”

“Nhưng cô ấy không tới, chỉ mình tôi cho đó là thật.”

Vài cuộc gọi nhỡ lần đó chính là câu trả lời của cô.

Họ không còn cơ hội nữa.

Trần Duy Thời hỏi: “Anh hối hận rồi?”

Lý do anh chọn đến Luchen Linia đã làm cậu ấy khắc khoải.

Úc Văn Yến đáp ngay không cần do dự: “Không hối hận.”

Vì cô, anh chưa từng hối hận về bất cứ điều gì.

“Sao anh biết mình đã không còn quan trọng trong lòng cô ấy nữa?” Trần Duy Thời nói, “Đi gặp nhau một lần đi.”

“Sẽ làm xáo trộn nhịp sống của cô ấy.” Úc Văn Yến nghĩ rằng mình cứ ở nước ngoài mãi cũng tốt.

Trần Duy Thời nói: “Không gặp một lần thật sao?”

Úc Văn Yến im lặng, anh vẫn chờ mong, nhưng không dám chờ mong quá nhiều.

“Thôi quên đi, chắc cô ấy cảm thấy tôi không thú vị.” Úc Văn Yến khoanh tay nằm dựa vào ghế, không nghĩ thêm nữa.

Một lát sau, xe đã chạy lên đường cao tốc.

Trần Duy Thời biết Úc Văn Yến chưa ngủ, cậu ấy nói: “Năm sau có cơ hội thuyên chuyển công tác về nước, anh tranh thủ mà cố nắm lấy đi.”

Úc Văn Yến từ từ mở mắt, trong lòng không yên.

Sang năm…… có muốn gặp không?

Như thể anh đang bước trên chiếc cân tiểu ly, không dám nghiêng về phía nào, không dám đưa ra quyết định. Giờ phút này, gương mặt cô hiện rõ trong tâm trí anh, tái nhợt yếu ớt, làm anh đau lòng không thôi, cuối cùng chấp niệm đã lấn át tất cả.

Gặp nhau một lần đi, cô có ghét anh cũng được.

Gặp lại một lần thôi, vẫn tốt hơn chỉ có thể lén lút theo dõi cô ở nơi cô không nhìn thấy.

Trong hàng trăm ngày đêm ngập đầy gió cát, nỗi nhớ nhung giày vò tận xương tuỷ, anh sắp không chịu đựng nổi rồi.

Anh nhớ cô biết bao.

Rất muốn nói với cô rằng——

Tuyên Dụ, anh thật sự rất nhớ em.

Nhớ lắm, rất nhớ……


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.