Úc Văn Yến không đợi được điện thoại khen ngợi của con gái, nhưng anh lại có thời gian riêng tư với Tuyên Dụ.
Tuyên Dụ đi ra ban công nhỏ trên tầng hai, rót một ly rượu vang đỏ rồi ngồi cuộn mình trên chiếc xích đu tận hưởng làn gió đêm, chờ Úc Văn Yến hoàn thành công việc còn dang dở.
Bên kia màn hình, Úc Văn Yến mặc vest chỉnh tề, cà vạt được nới lỏng lắc lư theo từng cử động của anh. Anh cố tình cởi nút áo trên cùng để tiện làm việc, tay áo xắn lên qua loa, nhưng động tác trên tay lại rất nghiêm chỉnh, nhanh chóng phân loại xong đống tài liệu kia.
“Úc Văn Yến, anh có thể sống chỉn chu một chút được không, cái áo sơ mi này có phải chưa được ủi không hả?” Tuyên Dụ đặt ly rượu xuống, lại gần để nhìn kĩ hơn thì phát hiện mấy nếp nhăn nhỏ trên áo sơ mi.
Úc Văn Yến dừng động tác rồi cười ngượng: “Vội ra ngoài quá nên anh mặc nhầm.”
“Quần áo đã ủi được treo trong tủ đồ, quần áo chưa ủi thì treo trên giá ở ngay cạnh bàn trang điểm, cách nhau cả chục mét, vậy mà còn có thể mặc nhầm được?” Không dưới một lần Tuyên Dụ bắt gặp Úc Văn Yến xuề xòa, lần nào cũng là lúc cô đi công tác. Nhưng rất lạ ở chỗ, mỗi lúc cô ở nhà thì anh cần mẫn vô cùng, tự tay anh ủi hết tất cả trang phục của cô.
Úc Văn Yến chịu thua, thừa nhận: “Em không ở nhà, anh chẳng có tâm trạng làm việc nhà.”
Có Tuyên Dụ ở bên, anh đầy động lực chăm sóc nhà cửa, có cảm giác mình đang tận tâm vun vén cho tổ ấm nhỏ của họ. Nhưng khi cô không ở đây, anh làm gì cũng thấy chán vô vị, thậm chí ba bữa cơm hôm qua anh chỉ toàn ăn mì gói, có thể no bụng thì đều được.
“Quý ngài Úc, nếu anh cứ mặc áo sơ mi không ủi như này suốt một tháng thì người ta sẽ nghi ngờ anh có phải bị vợ bỏ hay không đấy.” Tuyên Dụ sửa lại thái độ sống buông thả của anh, “Em mất mặt lắm.”
Úc Văn Yến căn bản không để ý câu đầu tiên, nhưng câu ‘em mất mặt lắm’ lại kích thích tinh thần anh một cách khó hiểu. Anh nghĩ thầm, không thể để Tuyên Dụ mất mặt được, tối nay về nhà anh sẽ ủi hết quần áo!
“Ừhm, nghe lời quý cô Tuyên.” Úc Văn Yến cất gọn tài liệu, rồi ngồi xuống. Anh ngắm Tuyên Dụ, khóe môi anh bất giác cong lên thành nụ cười.
“Em kể chuyện gì về anh cho con bé nghe vậy?” Úc Văn Yến hỏi.
Tuyên Dụ nằm xuống, nhìn vào màn hình: “Kể mấy chuyện thú vị hồi mình còn đi học, kể anh học siêu cấp giỏi, chẳng biết sau này con gái của học sinh giỏi Úc có vượt qua thành tích của anh được không.”
“Thế cô cả nói sao?” Úc Văn Yến tò mò về phản ứng của con gái.
Tuyên Dụ nhớ lại mà không nhịn được cười: “Cô cả nói, có phải học giỏi rồi thì không cần đi học nữa hay không, rồi tìm phòng trống nào đó để lén đọc truyện tranh à.”
Úc Văn Yến: “……”
Không hổ là con gái ngoan của anh, luôn chú ý những chuyện không nghiêm chỉnh.
“Anh xem anh kìa, làm gương xấu rồi.” Tuyên Dụ nằm nghiêng, gối đầu lên cánh tay, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, cô dần buồn ngủ, mí mắt chớp chậm lại.
Úc Văn Yến nhận ra cô buồn ngủ, thúc giục cô: “Em đi ngủ đi, đợi anh làm xong việc sẽ về nước sớm.”
“Anh cứ làm đi, công việc Tả Ninh cũng vừa xong, bọn em chuẩn bị uống vài ly, uống xong rồi ngủ.” Tuyên Dụ đứng dậy, vươn vai cho tỉnh táo.
Úc Văn Yến trêu: “Hai chị em nhà em ngàn chén không say, đêm nay có uống hết tủ rượu thì các em cũng không say nổi.”
Tuyên Dụ liếc xéo: “Xót à?”
“Nếu không đủ, anh sẽ gọi cho quản gia ở nhà cũ, bảo họ đến hầm rượu riêng của mẹ lấy thêm cho các em.” Úc Văn Yến dặn dò, “Uống ít thôi nhé, sức khỏe quan trọng hơn.”
“Biết rồi, ông chồng lắm lời.” Tuyên Dụ cười tủm tỉm, mắng yêu anh.
Úc Văn Yến rất thích cái xưng hô này, bị mắng cũng vui vẻ chấp nhận, anh lại nói thêm vài câu mới lưu luyến cúp máy.
Tuyên Dụ và Trần Tả Ninh đã lâu không gặp, hai chị em có vô vàn chuyện để nói cùng nhau. Dù không uống hết số rượu cất trong quầy, nhưng cũng đã khui ba chai vang đỏ.
Ngoài chuyện gia đình, hai chị em còn nói về công việc. Tháng sau Tuyên Dụ phải đến trường dạy học, Trần Tả Ninh đã đỗ bằng lái xe năm ngoái, hai người thỏa thuận sẽ để cô ấy đi đưa đón cô.
Tuyên Dụ đã từ bỏ việc thi bằng lái, cô không hợp còn cố học làm gì. Dù sao trong nhà cũng không thiếu một người biết lái xe giống cô.
–
Học kỳ mới bắt đầu, Tuyên Dụ nhận được thời khóa biểu từ phòng giáo vụ, một tuần của cô không có nhiều tiết, chỉ dạy chuyên ngành cho hai lớp và một môn tự chọn được sắp xếp, trọng tâm là nghiên cứu khoa học.
Có lẽ vì là giảng viên mới nên mọi người không biết cô sẽ cho điểm biểu hiện ngày thường thế nào, sợ bị rớt môn nên một tuần trước ngày đăng ký môn học, đa số các bài đăng cầu cứu trên diễn đàn trường đều bàn tán về cô.
《Xin giúp đỡ: Giảng viên Tuyên Dụ dạy môn Lịch sử Văn hóa Luchen Linia là người như thế nào? Dễ qua môn không?》
1L: Chưa nghe nói về cô này, tra thông tin giáo viên trên web trường, chỉ có giới thiệu bằng chữ, không có ảnh, chắc là giáo viên mới nên hồ sơ chưa đầy đủ. Cá nhân khuyên đừng chọn, giáo viên mới thường nghiêm khắc, điểm môn tự chọn kéo GPA xuống thì không đáng, chọn môn online đi, cày là qua.
2L: Có muốn học lớp online thì phải chọn được cái đã! Mạng của trường mấy người tốt lắm sao? Lần nào cũng sập như chó ý, load được rồi cũng chẳng còn môn để đăng ký.
3L: A hahaha tôi lại cho rằng giảng viên mới vào dạy thường rất dịu dàng ấm áp đối với các sinh viên. Về sau gặp phải nhiều chuyện ngựa ngựa rồi mới trở thành trái tim sắt đá mà thôi, hãy trân trọng nét dịu dàng khó có được này đi. Cá nhân tôi rất thích lịch sử văn hóa, định thử xem sao.
4L: Mạng của trường rẻ rách lắm, ba năm đăng ký thể dục, năm đầu là múa rồng, năm hai học môn đánh quyền quân sự (tạm biệt. jpg), năm nay chắc tôi nhặt được môn điền kinh còn sót lại quá (mỉm cười. jpg). Năm sau càng tệ hơn năm trước……
5L: Tôi xem xong sơ yếu lý lịch của giảng viên thấy rất đỉnh chóp đấy. Cô ấy lấy được cả bằng Cử nhân và bằng Thạc sĩ ở trường chúng ta luôn. Trong thời gian học Tiến sĩ, cô ấy cũng tham gia nhiều hoạt động và dự án quốc tế nữa.
6L: Tôi mới học xong môn chuyên ngành của giáo sư Dương Trí, thầy ấy nói, trước đây giảng viên Tuyên Dụ là học trò của thầy ấy, bây giờ thì thành đồng nghiệp. Tiểu Dương của chúng ta lại được dịp hất mặt lên tận trời rồi.
7L: Vậy các cậu có chọn môn này không? Tôi là cái đứa hay xui xẻo lúc đăng ký môn, tui đặt môn này trước rồi nhé, hãy cho tôi chút cơ hội.
8L: Sinh viên khoa Y Học đây, vừa học xong lớp của giảng viên Trần nè, bình thường hầu như cô ấy không tán gẫu chuyện cuộc sống cá nhân với bọn tôi đâu, nhưng hôm qua lên lớp, cô ấy thế mà lại nhắc đến việc mình có một người chị cũng là giảng viên của Đại học Kinh Bắc, tên là Tuyên Dụ. Hôm nay thấy bài đăng, tôi còn tưởng mình hoa mắt.
9L: Vừa là học trò của giáo sư Dương, vừa là chị của cô Trần, thế Tuyên Dụ đi cửa sau nhờ quan hệ à? Chứ nếu không, tại sao chị gái lại đi làm muộn hơn em gái chứ.
10L: Không thể nào, một người họ Trần, một người họ Tuyên, sao có thể là chị em ruột được.
11L: Một người theo họ bố, người kia theo họ mẹ, có gì lạ đâu.
12L: Lý Đào Thiếp à, đừng vừa vào đã chụp mũ người ta đi cửa sau hay dựa hơi. Cô Trần học lâm sàng tám năm, cô ấy có năng lực xuất sắc nên chưa tới 30 tuổi đã bắt đầu đi dạy. Hôm qua tôi cũng có học lớp của cô Trần, nghe cô ấy kể một số chuyện về chị gái mình (tôi nghe đồn cô Trần là một người cuồng chị gái, cô ấy kể cho chúng tôi nghe chuyện nhà mình mà không ngớt miệng, hoàn toàn là vì chị của cô ấy đã về nước định cư nên tâm trạng cô ấy rất tốt). Cô Tuyên Dụ tốt nghiệp đại học hai năm rồi mới học Thạc sĩ, vì gia đình có chuyện không may xảy ra nên phải đi làm kiếm tiền nuôi cả nhà, sau đó cô Tuyên đi du học Tiến sĩ 5 năm ở nước ngoài, mới về nước. Cô ấy được nhận vào trường chúng ta không chỉ vì bằng cấp đâu, mà bản thân cô ấy cũng tham gia rất nhiều dự án, đạt được nhiều thành tựu phong phú lắm.
13L: Đừng đào nữa, tôi là sinh viên ngành Ngôn ngữ Linia đây, vừa học tiết đầu tiên cô Tuyên dạy đây, cô giáo đẹp xuất sắc, đúng là một người chị cả dịu dàng thông tuệ! Tôi hoàn toàn hiểu tại sao cô Tiểu Trần lại là một người cuồng chị gái rồi, bởi vì trên người chị Tuyên có một sức hút khiến người ta muốn dựa dẫm, một nữ hiệp sắt đá như tôi đã suýt khóc ròng khi tiết học kết thúc. Năm nay có hai môn tự chọn, tôi đã quyết định chọn một môn của chị Tuyên rồi đây.
14L: Trong thời gian học Thạc sĩ, cô Tuyên còn kiêm luôn vai trò làm trợ giảng học tập bán thời gian ở trường mình. Thầy cô trong khoa Ngoại ngữ đều khen cô ấy hết lời, từ vị trí trợ giảng trở thành giảng viên, cô Tuyên trâu bò lắm đó. Tôi cũng định đăng ký học, những bạn không có hứng thú xin hãy giơ cao đánh khẽ, nhường cho tôi một suất.
15L: Mấy người làm tôi tò mò quá, đăng ký thôi.
……
Tuyên Dụ đã nhiều năm không lên diễn đàn trường nên cũng không biết chuyện gì xảy ra. Ngày thứ hai sau khi hoàn tất việc đăng ký môn, phòng giáo vụ thông báo số lượng đăng ký đã đủ mở lớp, cô mới yên tâm soạn giáo án chuẩn bị bài giảng.
Đến tối thứ Năm, khi bước vào lớp tự chọn, phòng học đã chật kín người khiến cô giật mình.
Các lớp chuyên ngành Ngôn ngữ thường có quy mô nhỏ, chỉ cần số lượng đăng ký đủ 30 người là có thể mở lớp. Tuyên Dụ cho rằng lớp tự chọn của ngành Ngôn ngữ sẽ ít người học, cùng lắm chỉ nhiều hơn 40 người thôi, nhưng không ngờ, phòng học có sức chứa 120 người lại không còn chỗ trống nào.
Cô còn tưởng mình đi nhầm phòng, lập tức lấy điện thoại ra kiểm tra thời khóa biểu.
Hôm qua bận quá nên cô chưa xem danh sách sinh viên. Cô lấy tài liệu trong túi ra, xác nhận lớp này có tổng cộng 120 sinh viên đăng ký.
Chuyện điểm danh trở thành việc khó khăn, Tuyên Dụ dùng cách điểm danh truyền thống trong tiết đầu tiên. Sau đó về nhà, cô đã nghiên cứu cách sử dụng phần mềm điểm danh, không thì mỗi lần điểm danh xong thì tiết học cũng hết giờ mất.
Cô cũng phát hiện mọi người khá tò mò về mình, thi thoảng mới liếc nhìn bài giảng, phần lớn thời gian còn lại đều nhìn cô chăm chú.
“…… Hôm nay là tiết học đầu tiên của môn tự chọn, cô sẽ nói ngắn gọn về kế hoạch của học kỳ này, mọi người ghi chú lại nhé.” Tuyên Dụ nhắc họ xem chương trình học, đừng bỏ lỡ thông tin quan trọng.
Mọi người lấy điện thoại chụp nhanh một tấm, rồi tiếp tục nhìn cô.
Buổi đầu chưa giảng dạy chính thức nên mọi người cũng rất khó lòng tập trung học, Tuyên Dụ bèn giới thiệu về bản thân trước.
Có sinh viên bên dưới hỏi: “Thưa cô, giáo sư Dương nói cô là học trò của thầy ấy, có đúng không cô?”
Đây là lần đầu Tuyên Dụ bị sinh viên ngắt lời, cô hơi khựng lại, rồi đáp lời nhã nhặn: “Đúng, giáo sư hướng dẫn học Thạc sĩ của cô là giáo sư Dương Trí.”
Sinh viên nói tiếp: “Thầy ấy đắc ý lắm, khoe khoang suốt nửa tiết học.”
Tuyên Dụ không kìm được nụ cười, cô đứng cạnh bục giảng: “Thầy ấy còn nói gì nữa không?”
Sinh viên: “Thầy ấy nói cô học rất giỏi, có phương pháp học tập rất tuyệt vời, dặn chúng em nhất định phải nhờ cô chỉ bảo.”
Tuyên Dụ cười ngượng ngùng: “Giáo sư Dương chỉ đùa thôi, các em cứ học tập theo sức của mình là được. Việc học ngôn ngữ quan trọng ở chỗ phải tích lũy từng ngày, không thể một bước cao ngay.”
“Thưa cô, có phải cô Tiểu Trần ở khoa Y Học là em gái ruột của cô không ạ?” Một nữ sinh ngồi ở hàng thứ ba giơ tay hỏi.
Tuyên Dụ nhớ tới bức ảnh Trần Tả Ninh gửi cho cô trước khi lên lớp. Hôm nay lúc họ ra khỏi bãi đậu xe đã bị sinh viên chụp ảnh lại. Chắc những sinh viên khác cũng đã thấy bức ảnh.
“Đúng, là em gái ruột.” Tuyên Dụ thẳng thắn thừa nhận, “Các em sẽ không chỉ muốn hỏi những điều này thôi chứ?”
Có sinh viên đặt câu hỏi liên quan đến môn học: “Cô ơi, cô có thể chia sẻ một số chuyện về cuộc sống thường ngày ở Luchen Linia không?”
Tuyên Dụ thấy khó xử, cô và giảng viên hướng dẫn có đến đó sống ba tháng trong năm đầu tiên học Tiến sĩ, còn những lần khác cô chủ yếu sang đó vì công việc. Những gì hiện hữu trong đầu cô, đều là những mẩu chuyện thú vị mà Úc Văn Yến đã kể cô nghe.
“Chồng cô từng sống ở đó 3 năm, để làm bài giảng giới thiệu, cô đã xin anh ấy một số ảnh phong cảnh đẹp, giờ cô chia sẻ với mọi người nhé.” Tuyên Dụ chuyển slide để giới thiệu sơ lược cho mọi người biết, cố ý giữ lại đôi chút kiến thức, bảo sinh viên rằng cô sẽ giải thích chi tiết hơn trong những buổi học sau.
“Chồng cô chụp ảnh đẹp thật đấy!” Có sinh viên khen ngợi.
Tuyên Dụ cười, thầm nghĩ may mà Úc Văn Yến không ở đây, nếu không anh sẽ lại đắc ý nửa ngày trời mất.
Tiết học đầu tiên kết thúc mỹ mãn, có không ít sinh viên xung phong trả lời Tuyên Dụ, cũng có sinh viên trên lớp đuổi theo cô để hỏi bài, cô đều kiên nhẫn giải đáp.
Đột nhiên, cửa lớp học bị gõ vang, cô tưởng nhân viên quản lý phòng học đến giục thầy trò cô đóng cửa.
Tuyên Dụ nhìn ra, đang định nói lời xin lỗi thì đối diện với tầm mắt của Úc Văn Yến đứng tựa cửa, dáng vẻ lười biếng. Cô ngạc nhiên, vui mừng mở to mắt: “Hôm nay anh về à?”
Dự định Úc Văn Yến về vào ngày kia, mà Tuyên Dụ bận quá, không ra sân bay đón anh được nên đành để anh tự về nhà, không ngờ anh lại về sớm một ngày.
“Ừhm, lúc đầu anh định tạo cho em sự bất ngờ. Nhưng Tiểu Thủy nói em ra ngoài kiếm tiền mua sữa rồi.” Úc Văn Yến kéo con gái đang trốn sau lưng ra.
Tiểu Thủy thấy hoàn cảnh mới mẻ xung quanh thật xa lạ, cô nhóc nghịch ngợm cũng trở nên ngoan ngoãn an phận hơn. Nhưng đôi mắt to tròn của bé con lại liên tục đảo quanh, phỏng chừng nét ngoan ngoãn này chỉ là tạm thời.
Sinh viên bên cạnh ngạc nhiên hơn, xúm lại chẳng dám lên tiếng. Có người nhận ra Úc Văn Yến, nhưng không dám nói ra khỏi miệng.
“Thưa cô……” Sinh viên đang hỏi bài kia lấy sách về, “Hay là……”
Tuyên Dụ cầm lấy quyển sách: “Không sao cả, phần này đơn giản lắm, cô giảng một lần là em nhất định hiểu ngay.”
Rồi cô nói với hai bố con đang đứng ngay cửa: “Hai bố con anh tìm chỗ nào ngồi chờ đi, hoặc ra cổng trường chờ em.”
Úc Văn Yến đã quen với điều này, anh bế con gái ngồi xuống vị trí gần cửa.
Đám sinh viên không còn tâm trí nghe Tuyên Dụ giảng bài, đổ dồn sự chú ý vào cuộc trò chuyện của cặp bố con đẹp như tranh kia.
“Bố ơi, đây là nơi bố và mẹ yêu nhau đúng không ạ?”
“Đây là trường đại học bố và mẹ theo học, sao con gọi là nơi yêu nhau được? Bố kể con nghe nhiều chuyện như vậy, mà con chỉ nhớ mỗi chuyện yêu đương thôi à?”
“Ồ, vậy hai người không yêu nhau ạ?”
“Có yêu.”
“Vậy thì đúng rồi, con có nói sai đâu nào.”
“Cô cả Tuyên Miểu ơi, nói chuyện phiếm với bố ruột mình mà cũng bá đạo vậy sao?”
“Thôi được, đây là nơi bố mẹ học tập và yêu nhau.” Khi nói câu này, Tiểu Thủy còn cố tình đứng dậy vỗ vai Úc Văn Yến, như thể cô bé vô cùng bất lực lựa chọn thỏa hiệp với bố già nhà mình.
Tuyên Dụ nhận ra sinh viên của mình thả hồn theo mây mất rồi, lập tức trừng mắt nhìn hai bố con nghịch ngợm kia. Tiểu Thủy còn che miệng Úc Văn Yến một cách khoa trương, cô bé nói: “Bố, bố đừng nói nữa, mẹ đang giảng bài.”
Úc Văn Yến: “……”
Ừhm, anh là kẻ lắm lời nhất, cô cả hoàn toàn trong sạch.
“Đến đây thôi, còn chỗ nào chưa hiểu thì hỏi cô sau nhé.” Tuyên Dụ nhanh tay nhét đồ vào túi tote, nghĩ thầm phải dẫn hai bố con về nhà ngay, hai cái cục nam châm thu hút sự chú ý này, đi đến đâu cũng có thể nổi bật và gây náo động đến đấy.
Úc Văn Yến chủ động bước đến xách túi cho Tuyên Dụ, còn ngoắc tay với Tiểu Thủy: “Con tự đi hay bố bế?”
“Dắt tay mẹ!” Tiểu Thủy chạy đến nắm tay Tuyên Dụ.
Cô nhóc thật đáo để, trước tiên cô bé cười ngọt ngào với Tuyên Dụ, sau đó lại chớp mắt, gọi mẹ ơi.
Sao Tuyên Dụ có thể cưỡng lại, cô ngồi xổm xuống hôn chụt lên mặt cô bé.
Úc Văn Yến xì một tiếng khinh bỉ trong lòng, còn nhỏ mà thủ đoạn cũng quá trời đấy, không cần nói cũng mê hoặc được người.
Lớp học không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, Tuyên Dụ nhanh chóng dẫn hai bố con đi.
Đám sinh viên chứng kiến tất cả đều cảm thấy sốc, nhưng vẫn không quên lấy di động ra, chụp ảnh bóng lưng của một nhà ba người.
Tối đó, bài đăng về Tuyên Dụ trên diễn đàn trường lại được đẩy lên top.
78L: Sinh viên chăm chỉ ở lại giảng đường mới được ăn kèo ngon! (Hình ảnh)
79L: Ai vậy? Đây chẳng phải là Tuyên Tuyên hôm nay sao? Không lẽ bạn đã hỏi được đường link mua váy của cô ấy rồi à? Hỡi chị em tốt, hãy share link cho tôi, tôi mê chiếc váy này lắm, ai mặc vào cũng trở nên dịu dàng!
80L: Người Trung Quốc cả đời chỉ biết xin link, cậu chỉ thấy váy của Tiểu Tuyên thôi ư, cậu có xem thử anh chàng đẹp trai bên cạnh cô ấy và cả cô nhóc đáng yêu đang nắm tay cô ấy không?
81L: Hạnh phúc quá đi mất, tan lớp có cả chồng và con gái đến đón.
82L: Để tôi kể mọi người nghe một chuyện còn đáng ghen tị hơn nữa. Hồi trước, chồng của Tiểu Tuyên cũng thường đến đón cô ấy tan học, giờ lại dẫn con gái theo đón cô ấy tan làm.
83L: Trời đất ơi, từ đồng phục đến váy cưới? Nhanh lên, ai biết chuyện thì làm ơn hiện hồn lên kể đi. Tôi cần biết toàn bộ mọi chuyện trong vòng ba phút!
84L: Cao thủ trên mạng xã hội đã xem một cuộc phỏng vấn của Tiểu Tuyên trong blog của Mạnh Thanh Dã, rồi lần theo đó tìm được những video cũ. Tôi còn biết được hai người là đàn chị đàn em cùng trường nữa cơ, còn nửa kia của Tiểu Tuyên cũng là một người có tên tuổi lẫy lừng ở Đại học Kinh Bắc đấy. Dù diễn đàn học tập đã khóa mấy bài đăng của hơn năm năm trước, không tìm được nội dung cụ thể, nhưng đọc phần bình luận của blogger tôi cũng hiểu được đại khái. Ngọt ngào bùng nổ luôn.
85L: Khoa Ngoại giao báo danh, tôi tưởng ai cũng biết Tiểu Tuyên là vợ của đàn anh Úc chứ. Hai người họ học chung trường, một người cấp hai, một người cấp ba, đợi Tiểu Tuyên tốt nghiệp xong thì đàn anh Úc đã theo đuổi cô ấy đấy. Họ hẹn hò đến khi Tiểu Tuyên học nghiên cứu sinh năm ba thì đăng ký kết hôn. Bây giờ có một cô con gái, mang họ Tiểu Tuyên.
86L: Sao bấy giờ tôi mới biết có tình yêu ngọt ngào!
87L: Khoa của các cậu không có kiểm tra đầu năm à? Chỉ có mỗi tôi ăn dưa trong nỗi khiếp sợ sao, còn không thể không cực khổ học hành nữa chứ?
88L: Hóng nốt đêm nay thôi, ngày mai lại học tiếp, hãy bắt đầu bằng video của Dã Dã đi!
……
–
Tuyên Dụ vừa về đến nhà thì Mạnh Thanh Dã đã kể cô nghe chuyện trên diễn đàn. Cô nằm lên giường lướt xem trước khi đi ngủ, bị một số bình luận của sinh viên chọc cho bật cười.
Úc Văn Yến vừa dỗ con gái ngủ xong, quay về phòng thì thấy cô đang cười lăn lộn trên giường, anh hỏi: “Gặp phải chuyện vui gì à?”
“Cũng không phải chuyện gì to tát đâu. Chỉ là em mới biết chuyện sinh viên đang thảo luận trên diễn đàn trường xem môn tự chọn của em thế nào. Có cả những chuyện hồi đi học của chúng ta.” Tuyên Dụ còn tưởng 5 năm đã trôi qua, đã thay một lứa sinh viên mới thì sẽ chẳng có ai biết chuyện của họ nữa, không ngờ, chỉ vừa dạy một tiết tối thôi thì chuyện xưa kia đã bị đào lên hết.
Úc Văn Yến ngồi xuống bên cạnh cô: “Đưa anh xem nào.”
Nhận điện thoại từ tay Tuyên Dụ, anh lướt xuống dưới xem, khóe môi khẽ cong lên nụ cười nhạt.
“Sinh viên này biết ăn nói ghê, em cho bạn ấy thêm điểm quá trình nhé.” Úc Văn Yến chỉ vào bình luận của lầu 101.
Tuyên Dụ ngồi dậy, nằm sấp ghé đầu vào vai anh để đọc bình luận.
“Đàn anh Úc đẹp trai ghê, còn siêu biết cách ăn mặc, nói anh ấy là sinh viên cũng không quá đáng. Vừa nhìn đã biết anh ấy là người đàn ông tốt yêu vợ thương con, ai có thể không yêu cơ chứ……”
Giọng cô dần trở nên nhỏ lại, ngẩng đầu trừng mắt với Úc Văn Yến: “Không biết xấu hổ!”
“Cậu ấy nói sự thật mà?” Úc Văn Yến không hiểu, anh không biết xấu hổ chỗ nào.
Tuyên Dụ cười lạnh: “Là ai, lúc vợ con không bên cạnh thì chẳng buồn cạo râu, cũng lười không chịu ủi đồ?”
“Em không ở bên, anh làm mấy việc đó để làm gì, lấy lòng ai chứ?” Úc Văn Yến hùng hồn cãi lại.
Tuyên Dụ: “……”
Giọng điệu kiêu ngạo thế kia, có cảm giác cô không cần cãi cũng thắng, nếu mắng tiếp nữa thì cô có phần vô lý.
“Về sau anh ăn mặc cho tử tế vào, em ra ngoài cũng cần thể diện đấy.” Tuyên Dụ nằm xuống, không tranh luận nữa, vì anh có cả đống lý lẽ vớ vẩn đang chờ cô.
Một phút sau, đèn trong phòng đã tắt, Úc Văn Yến ôm Tuyên Dụ từ đằng sau, chân anh đè lên chân cô, thân mật quấn quýt.
“A Dụ.” Úc Văn Yến dán sát vào tai cô, gọi tên cô thật dịu dàng.
Tuyên Dụ hơi quay đầu lại: “Sao thế?”
“Không biết tại sao nữa, hôm nay dẫn Tiểu Thủy đến đón em, anh có cảm giác cuối cùng bọn mình đã có được cuộc sống lý tưởng từng mơ ước.” Úc Văn Yến hôn lên má cô, “Quanh đi quẩn lại, mình đã ở bên nhau lâu đến vậy rồi.”
Tuyên Dụ cười: “Rõ ràng người rốt cuộc cũng thực hiện được ước mơ là em, anh còn ở đó cảm thán gì chứ.”
“Sao không cảm thán cho được, quý cô Tuyên Dụ đã thỏa ước mơ làm giảng viên đại học rồi. Còn anh làm chồng em, cũng được thỏa lòng trở thành chồng cô giáo. Đây gọi là cùng nhau đạt thành tựu đấy.” Úc Văn Yến kéo dài giọng làm ra vẻ lười nhác.
Tuyên Dụ bật cười thành tiếng: “Anh điên à.”
Cụm ‘cùng nhau đạt thành tựu’ là như vậy sao?
Lúc cô vừa cười còn cựa quậy, suýt đã rời khỏi vòng tay anh. Anh ôm cô chặt hơn: “A Dụ, em có từng nghĩ rằng nếu mình không chia tay, thời gian hạnh phúc được nhiều thêm 4 năm, cũng sẽ chẳng còn gì tiếc nuối không?”
Tuyên Dụ xoay người về phía anh, cô bật đèn ngủ trên đầu giường, thấy rõ cảm xúc trong mắt anh, cô khẽ lắc đầu: “Không có nếu như, chúng ta vẫn sẽ chia tay, bởi vì em yêu anh.”
Úc Văn Yến nhìn vào mắt cô một lúc, cười khẽ: “Không phản bác được, anh cũng yêu em.”
“Úc Văn Yến, em chỉ yêu mình anh.” Tuyên Dụ tạm dừng một chút, học theo giọng điệu của anh rồi nói, “Mãi mãi.”
“Ừhm, mãi mãi.” Úc Văn Yến nhìn cô, mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như nước, cúi người hôn cô.
Úc Văn Yến đã nghĩ kỹ rồi, tiếc nuối thì đã sao, họ sẽ mãi mãi bên nhau, giống như lời hẹn ước khi họ yêu nhau, cùng đi ngắm nhìn vạn dặm núi non, cùng cảm nhận vẻ đẹp của những miền xứ lạ.
Đến lúc tuổi già, anh sẽ viết một quyển hồi ký, mà Tuyên Dụ, Tuyên Dụ mà anh thương yêu nhất, sẽ là người đầu tiên anh cảm ơn ở phần cuối sách.
Đại khái sẽ viết thế này——
「Cảm ơn người vợ yêu quý của anh, Tuyên Dụ, và con gái Tuyên Miểu của bố. Cảm ơn sự xuất hiện của hai người, trở thành niềm tin vĩnh cữu trong anh!」
-Hoàn văn-